Chiến thắng như một set tennis trước Iran, đội bóng xếp hạng 20 thế giới và số 1 châu Á, khiến người hâm mộ “Tam sư” tràn đầy hy vọng về hành trình chinh phục cúp vàng của đội nhà. Ngoài ra, thành tích áp đảo khi đối đầu Mỹ - đội bóng xếp hạng 16 FIFA, kém Anh 11 bậc - cũng là yếu tố giúp họ thêm tự tin.
Tuyển Anh đã thắng 8/11 trận gặp Mỹ. Tuy nhiên, cả 8 trận thắng ấy đều không diễn ra trong khuôn khổ World Cup. Ngược lại, trong hai lần chạm trán Mỹ ở sân khấu bóng đá lớn nhất hành tinh, “Tam sư” đều nhận trái đắng.
Tại World Cup 1950, tuyển Mỹ không được đánh giá cao nhưng bất ngờ giành chiến thắng 1-0 trước tuyển Anh, khiến “Tam sư” bị loại ngay từ vòng bảng. Đến World Cup 2010, Mỹ lại cầm hòa Anh 1-1, đồng thời chiếm luôn ngôi đầu bảng, trực tiếp khiến Anh rơi vào nhánh đầu bất lợi, đụng độ đội đầu bảng D là Đức ở vòng 1/16 trước khi bị loại (thua 1-4).
Các đội bóng đến từ Bắc Mỹ và CONCACAF rõ ràng không phải đối thủ dễ chơi với tuyển Anh. Tại World Cup 2014, “Tam sư” rơi vào bảng đấu có Costa Rica và cũng không thể đánh bại đối thủ, thậm chí đứng bét bảng và nhìn “hiện tượng vòng bảng” khi ấy tiến thẳng vào vòng 1/16.
Những bài học lặp đi lặp lại khiến tuyển Anh sẽ phải thận trọng hơn ở trận đấu diễn ra trên sân Al Bayt, Qatar, lúc 2h ngày 26/11. Họ đang có những lợi thế nhất định, khi thi đấu sau trận Wales - Iran, nên có thể đưa ra những toan tính, đảm bảo không có bất kỳ “tai nạn” nào xảy ra, ảnh hưởng tới tấm vé đi tiếp.
Ngoài việc tìm kiếm một kết quả thuận lợi, tuyển Anh cũng cần lên phương án giữ chân cho các trụ cột, tránh chấn thương nặng giống một số ngôi sao như Lucas Hernandez (Pháp), Neymar (Brazil), Enner Valencia (Ecuador)… gặp phải chỉ sau loạt trận đầu tiên.
Hiện, tuyển Anh cũng bỏ ngỏ khả năng ra sân của đội trưởng Harry Kane. Anh tập tễnh rời sân trong chiến thắng áp đảo 6-2 trước Iran, sau khi đóng góp hai pha kiến tạo thành bàn. Tuy nhiên, đảm nhiệm vai trò như một hộ công thay vì đá cao nhất trên hàng công thời gian gần đây, Kane phần nào giúp HLV Gareth Southgate đỡ đau đầu hơn trong việc tìm kiếm phương án thay thế.
5 cầu thủ khác nhau đã ghi bàn cho tuyển Anh trong trận ra quân. Cụ thể hơn, 9 tuyển thủ tuyển Anh đã tham gia vào 6 bàn thắng trước Iran (kiến tạo hoặc ghi bàn) - một kỷ lục ở World Cup. Điều đó chứng minh họ có quá nhiều phương án tiếp cận khung thành, với những cái tên khác nhau.
Kane có thể đáp ứng đủ điều kiện thể lực để gặp tuyển Mỹ, nhưng trên băng ghế dự bị, tuyển Anh còn rất nhiều ngôi sao có thể thế chỗ, trong đó có Callum Wilson.
Thủ môn Jordan Pickford khen ngợi người đồng đội: “Tôi cho rằng tất cả đều có cơ hội ra sân và thể hiện tốt khi được trao cơ hội ấy. Khi Harry Kane rời sân sau khoảng 70 phút thi đấu, Callum vào sân và chơi rất tốt trong phần còn lại của trận đấu. Anh ấy kiến tạo cho Jack Grealish ghi bàn. Đó là tình huống chơi rất đồng đội”.
Nếu như Harry Kane (29 tuổi) và Callum Wilson (30 tuổi) đại diện cho thế hệ đang trong độ chín sự nghiệp, thì Bukayo Saka (21 tuổi) và Jude Bellingham (19 tuổi) lại là thế hệ trẻ tiếp nối của “Tam sư”. Họ thậm chí để lại dấu ấn đậm nét hơn các đàn anh ở trận thắng Iran: Saka ghi cú đúp, Bellingham phá vỡ thế bế tắc với bàn mở tỷ số. Nếu một trong hai cầu thủ trẻ này tiếp tục ghi bàn, họ sẽ trở thành ngôi sao trẻ nhất trong lịch sử tuyển Anh ghi bàn trong hai trận liên tiếp ở World Cup.