Lawrie Sanchez là một tiền vệ người Bắc Ireland khởi nghiệp trong màu áo Reading. Năm 1984, ông chuyển tới Wimbledon mà không biết ác mộng đang chờ mình ở đó.
Vào ngày đầu tiên tại CLB mới, Sanchez ngồi xuống bên cạnh tiền đạo Alan Cork và hoàn toàn choáng váng. "Tôi không biết tại sao cậu lại đến đây, nhưng Wimbledon là một đội c*t đái, với một HLV c*t đái, phòng thay đồ c*t đái và các cầu thủ c*t đái".
Thời gian đó, thống trị Wimbledon là một nhóm các cầu thủ gồm John Fashanu, Vinnie Jones và Dennis Wise, tạo nên "Băng đảng điên loạn". Họ quyết định mọi thứ mà không cần quan tâm tới bất cứ điều gì.
Vinnie Jones (trái) và John Fashanu (phải), hai đại ca trong phòng thay đồ Wimbledon.
Một phần vì Chủ tịch lập dị Sam Hammam cũng có máu điên như họ. Ông này vốn nổi tiếng với vụ ép hậu vệ tân binh Spencer Prior quan hệ tình dục với… một con cừu và sau đó ăn tinh hoàn cừu. Vì vậy, bật đèn xanh để các cầu thủ tự tung tự tác và HLV không hề có tiếng nói.
Hãy nghe HLV Bobby Gould kể về ngày tiếp quản Wimbledon: "Khi tôi đến, các cầu thủ nói, dừng lại, ngồi xuống đi Gould. Nghe này, chúng ta cần 172 đường chuyền vào khu vực 1/3 sân đối phương và 44 cú tạt bóng cho các tiền đạo. Chỉ vậy thôi, chúng tôi luôn chơi theo cách này và đã thành công. Vì vậy không có gì phải thay đổi. Nếu có, đó chính là ông".
Các trò đùa tai quái diễn ra thường xuyên ở phòng thay đồ Wimbledon. Ví dụ như khi Matt Dawson đứng dậy, những người khác giữ và tụt quần của anh ta, sau đó ấn xuống cây xương rồng chi chít gai. Tuy nhiên nổi tiếng nhất là những vụ cháy.
Eric Young gia nhập CLB từ Brighton và đến sân tập với chiếc túi xách màu xanh gắn logo Brighton, các cầu thủ đã hè nhau đốt nó ngay trên sân và nhảy múa xung quanh. Một lần khác, vì Ban lãnh đạo từ chối tăng lương cho Cork, tiền đạo sáng giá nhất của đội, "Băng đảng điên loạn" quyết định đốt chiếc xe của… Cork để đòi tiền bảo hiểm.
Fashanu (giữa) và Jones (phải) cùng các đồng đội trong một buổi tập.
Không dừng lại ở đó, Wimbledon còn là một nơi ghê rợn bởi bạo lực tràn lan. Fashanu - vốn là một đai đen karate và làm vỡ hốc mắt hậu vệ Gary Mabbutt của Tottenham - đã suýt chút nữa chấm dứt sự nghiệp của Sanchez với một cú đá mang tính triệt hạ. Anh ta cũng từng đánh một đồng đội khác trong phòng thay đồ, theo kiểu "hành hạ một con búp bê rách" như Jonesmô tả. "Cậu ấy nâng kẻ xấu số kia lên và ném xuống, sau đó đấm đạp, quăng quật như với một con búp bê rách", Jones - người đã chấm dứt sự nghiệp của hậu vệ người Anh Gary Stevens, kể lại.
Thế giới đã thay đổi, Wise thừa nhận nếu anh và "Băng đảng điên loạn" sống ở thời đại này, cả đám sẽ phải ngồi tù. Tuy nhiên, cựu tiền vệ từng khoác áo Chelsea cũng khẳng định, đó là một thứ văn hóa tuyệt vời, gắn kết các cầu thủ và mang lại một tinh thần chiến đấu mạnh mẽ.
Ngay Neal Ardley, cầu thủ trẻ thời kỳ đó và cũng từng bị lột truồng và ném lên mái nhà, cho biết đã học được nhiều điều và trưởng thành hơn tại Wimbledon. Bây giờ là một HLV, ông vẫn cố áp dụng một số phương pháp cứng rắn ở đội bóng cũ.
Nổi tiếng với sự côn đồ, nhưng "Băng đảng điên loạn" cũng thành công trên sân cỏ với chức vô địch Cúp FA.
Với những chiến binh không sợ hãi, Wimbledon đã vào đến chung kết FA Cup năm 1988 và đánh bại Liverpool để giành danh hiệu cao quý nhất lịch sử CLB. Cách họ chuẩn bị cho trận đấu cũng thật kỳ lạ. Các cầu thủ nói với HLV Gould rằng họ chưa bao giờ đến Wembley. Và đêm trước diễn ra trận chung kết, Gould hối lộ để cả đám vào sân và leo trèo lên mái sân vận động.
Khi đã nô đùa chán chê, họ xuống quán rượu và uống say bét nhè. Kết quả là tất cả ngủ quên, để khi Liverpool có mặt trong đường hầm để chuẩn bị ra sân, vẫn còn chưa tỉnh. Vậy mà ngạc nhiên thay, những gã ngái ngủ kia đã hóa thành đám côn đồ hung hãn và trở thành nhà vô địch.
Nhiều năm đã trôi qua kể từ đó, Wimbledon hiện cũng bị đổi tên thành MK Dons. Tuy nhiêng ký ức về một thời hãi hùng, nhưng cũng rất hào hùng vẫn còn sống mãi. Như Ardley nói, "người ta có thể mang đội bóng khỏi Wimbledon, nhưng không bao giờ mang nổi Wimbledon ra khỏi đội bóng".