Có hai bài hát người Anh vẫn ca vang trong những ngày diễn ra World Cup.
Phiên bản thứ nhất, họ hát trong niềm lạc quan, họ hát trong tiếng cười rộn rã. Các cổ động viên Tam sư không muốn về nhà, họ không chịu về nhà. Hãy cứ ăn chơi cho đã một tháng World Cup, kệ đời, kệ công việc. Phải bao lâu nữa mới có dịp để bạn cứ say khướt đến chiều, tối thì bật TV xem bóng đá mà chẳng cần lo liệu mai trời có tự dưng sập xuống.
Phiên bản thứ hai, họ hát bằng niềm tin và sự tự hào. "Bóng đá đang trở về nhà", "Cúp vàng đang trở về nhà",...
Nhưng ai cũng dễ dàng nhận ra điều phi lý ở cả hai bài hát. Thứ nhất, họ không thể sống mãi với kỳ World Cup tuyệt vời này, nó sẽ sớm kết thúc thôi. Mọi chuyện lại đâu vào đó. Và thứ hai, bóng đá sẽ lại đi xa, cúp vàng cũng chẳng về nhà... ít nhất cho đến 4 năm sau.
Đến Nga lần này, Tam sư chẳng có gì trong tay. Đơn giản chỉ là một lứa cầu thủ trẻ tiềm năng, không Terry, không Lampard cũng chẳng phải Ferdinand hay Steven Gerrard. Các học trò của Southgate không nhận được nhiều sự kỳ vọng từ chính cổ động viên nhà. Bởi với họ, World Cup 2018 chỉ là bàn đạp cho thế hệ này trước khi bước vào Euro 2020 hay World Cup 2022.
Chiến thắng liên tiếp của Tam sư và những cú ngã ngựa bất ngờ của các ông lớn gieo cho cổ động viên Anh niềm hy vọng về chiếc cúp vàng họ chưa từng nghĩ tới trước giải đấu.
Nhưng, Đức đã bị loại từ vòng bảng. Còn Anh thì đánh bại Tunisia và Panama sau đó thua "thành công" Bỉ để lọt vào một nhánh đấu dễ dàng. Và rồi Nga tiễn Tây Ban Nha rời nước sớm.
Đừng hy vọng, đừng hy vọng để rồi thất vọng. Tất cả chỉ là một thứ cạm bẫy ngọt ngào bày ra trước mắt những người yêu mến bóng đá Anh sau 52 năm chờ đợi.
Nhưng, làm sao có thể không hy vọng khi dường như thượng đế đã sắp đặt để họ đánh bại Colombia kịch tính sau loạt penalty cân não. Đến chính những người dân Anh còn không thể tin nổi đội nhà giành chiến thắng trên chấm phạt đền, vậy mà, các cầu thủ trẻ của Southgate lại cứ đưa người hâm mộ tới hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Biết là đau, biết là bẫy nhưng đơn giản họ không thể ngừng hy vọng... Vì cúp vàng đã gần, gần lắm rồi.
Đã 28 năm kể từ lần cuối họ đặt chân đến tận vòng bán kết. Cứ mỗi trận đấu trôi qua, lại càng thêm nhiều cổ động viên Anh xuất hiện trên đất Nga. Bất chấp lời đe dọa từ các hooligan bản xứ, bất chấp câu chuyện kỳ thị giới tính ngay trước thềm World Cup diễn ra, người Anh vẫn cứ lũ lượt đổ sang Nga để chứng kiến câu chuyện cổ tích mà những cậu trai trẻ của Southgate chuẩn bị viết lên.
Vài người, trăm người rồi cả ngàn người. Họ bay những chuyến xuyên đêm, họ vượt qua Amsterdam và rồi Malaga. Họ sẵn sàng bay bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, chỉ để chứng kiến đội tuyển họ yêu đánh bại Croatia và rồi tiến vào trận chung kết.
Có lẽ, có lẽ rất rất nhiều trong số những người đến sân Luzhniki hôm qua đã nghĩ rằng đừng tin, đừng tin để rồi lại thất vọng như bao lần khác. Nhưng nếu thế, vì sao họ còn cất công tới đây?
Bao lần đau đớn nhưng rồi những người hâm mộ Anh vẫn mắc vào cái bẫy ngọt ngào của chính đội tuyển nước nhà.
Phải, chính đội bóng và chính Southgate đã khiến họ tin vào điều đó. Chiếc vương miện cũ kỹ đã được nhặt lên, sửa chữa và đánh bóng tỉ mỉ, tất cả chỉ chờ ngày thích hợp để đeo. Và đó là ngày họ đánh bại Pháp trên chính Luzhniki, để rồi Vua sư tử lại là Vua sư tử, bóng đá ở đâu sẽ trở về chốn của nó, cúp vàng đi đâu, rồi cũng trở về nhà.
Rất gần, rất gần rồi, đã có những lúc, người ta chắc mẩm Anh sẽ vào chơi trận chung kết. Nhưng, dường như những cậu trai trẻ của Southgate vẫn chưa thực sự sẵn sàng.
Bàn thắng sớm của Trippier ở phút thứ năm tưởng chừng như đã mở ra cánh cửa thiên đường cho Tam sư nhưng hóa ra, nó lại bắt đầu cho một chuỗi bi kịch đau đớn, cho chính 11 cầu thủ trên sân và cho hàng ngàn khán giả trên khán đài.
Kể từ cú sút phạt đẹp mắt đó, Anh không có thêm nổi một cú sút trúng đích cho tới tận phút 99. Một Harry Kane đang dẫn đầu danh sách Vua phá lưới với 6 pha làm bàn bỗng hóa chú mèo con trước khung thành Subasic.
Không phải họ không có cơ hội, mà vì những con sư tử non vẫn còn quá dại khờ khi nhìn vào 9 tấm huy chương Champions League bên phần sân kia - và 4 trong số đó thuộc về Luka Modric.
Khi các cầu thủ Anh vẫn cứ bất lực trước khung thành Subasic thì Ivan Perisic ghi bàn gỡ hòa cho Croatia dù bị Kyle Walker theo như hình với bóng. Và cũng chính Perisic là người kiến tạo cho nhà vô địch Champions League ghi bàn thắng thứ hai trong thời gian hiệp phụ.
Mặc cho những bước chạy không biết mệt mỏi của Rashford, Lingard và cả Alli, tiếng còi lạnh lùng của trọng tài vẫn vang lên, thông báo chiến thắng thuộc về Croatia. Đó là ranh giới giữa những chú sư tử non và những cầu thủ lão làng, đó là ranh giới giữa hy vọng và thực tế, đó cũng là ranh giới giữa người về hay cúp về.
Người hâm mộ Anh tự hào về các cầu thủ dù chỉ dừng chân ở bán kết.
Và bản nhạc vụt tắt. Những tiếng hát tự hào trên khắp khán đài cũng trở nên im bặt.
"Đừng bắt tôi về nhà", giờ phải sửa thành "Tìm chuyến bay rồi trở về nhà". Nước mắt đã rơi, và chắc chắn sẽ có những người chẳng thể ngủ yên cho tới khi trận chung kết World Cup kết thúc.
Sẽ có những người cảm thấy bị lừa dối bởi họ đã đặt niềm tin vào các chàng trai trẻ của Southagte. ĐT Anh đã đưa họ từ những người vô vọng thành những kẻ phải hy vọng, đã đưa họ từ ngưỡng cửa thiên đường phút thứ 5 đến bi kịch sau 120 phút.
Nhưng, không một lời oán trách. Sau trận đấu, các cổ động viên Anh trên khắp khán đài sân Luzhniki đã đứng dậy vỗ tay cho những nỗ lực của đội tuyển trên sân. Đó là lời tri ân tới tinh thần bất khuất của những chú sư tử non. Đó là lời cảm ơn vì đã cho họ một kỳ World Cup được ăn mừng, được chiến đấu và được sống trong niềm hy vọng.
World Cup 2018 là một cú lừa ngọt ngào của Southgate. Nhưng dẫu vậy cũng chẳng sao, bởi giải đấu này đã cho họ thấy một ngưỡng cửa thiên đường trước mắt khi những chú sư tử non trưởng thành.
Giờ thì về nhà thôi, các chàng trai dũng cảm...