Vào cuối thập niên 1990, MU xác định Carlos Roa là sự thay thế số một cho vị trí thủ môn của Peter Schmeichel. Họ sẵn sàng trả 10 triệu USD để Mallorca nhượng lại thủ môn Argentina, người đã khiến nước Anh khóc ròng khi cản phá 2 quả phạt đền ở vòng 1/8 World Cup 1998.
Sau cú ăn 3 mùa 1998/99, Schmeichel ra đi nhưng Roa không đến. Bất chấp nỗ lực thuyết phục từ phía MU, anh có kế hoạch khác. Một ngày nọ, thủ môn có biệt danh Lechuga (rau diếp) vì chuyên ăn chay đột nhiên bỏ lại tất cả sau lưng, từ tài sản đến sự nghiệp đang ở đỉnh cao, để trở về quê nhà Cordoba (Argentina). Sau đó tới ngôi làng hẻo lánh ở Villa de Soto và… tu tại đó.
Lý do là Roa tin trái đất sắp đến ngày tận thế. Mọi thứ sẽ tan biến vào hư vô lúc giao thời giữa thế kỷ 20 và 21. Anh cũng cho rằng đó không phải là một thảm họa với những người có niềm tin vào Chúa. Vì vậy cuộc sống khổ hạnh, chăm chỉ cầu nguyện và nghiên cứu Kinh thánh sẽ giúp Roa được tới thiên đường.
Trong một thời gian dài, mọi liên hệ với Roa bị cắt đứt. Từ CLB Mallorca tới đội bóng theo đuổi MU, rồi các đồng đội và cả người đại diện cũng không thể tìm thấy thủ môn 30 tuổi. Cho đến 6 tháng sau, khi thế giới bước sang thập niên 2000 mà không gặp bất cứ sự cố gì, Roa mới lò dò xuất hiện.
Nói về quãng thời gian không chơi bóng, Roa nói rằng "tôi không nhớ bóng đá vì chưa bao giờ muốn gắn mình với bóng đá". "Về mặt tâm linh, tôi đã làm đúng. Chúa sẽ không cứu vớt những người không sẵn sàng hy sinh và phụng sự Người", anh cho biết, "Không ai hiểu điều đó. Mọi người tìm tôi và khiến tôi phát điên vì mất công giải thích cho họ hiểu".
Vì cuộc sống phải tiếp tục, Roa phải trở lại Mallorca. Tuy nhiên, anh chỉ ra sân với điều kiện… không phải ngày thứ Bảy, vì đó là ngày để nghỉ ngơi và thờ phượng theo chỉ dạy của Giáo hội Cơ Đốc Phục Lâm mà Roa là một tông đồ.
Khốn nỗi các trận đấu lại chủ yếu diễn ra vào ngày này, thế nên số lần đứng trong khung gỗ của anh rất ít. Sự bướng bỉnh của Roa khiến Mallorca chẳng thể làm gì, ngoài việc chờ đến năm 2002 khi kết thúc hợp đồng để tống cổ anh.
Roa không vì thế mà phiền muộn. Anh chuyển tới Albacete ở giải hạng 2 và giúp đội bóng này thăng lên La Liga mùa 2003/04. Nhưng đúng lúc ấy, Roa nhận tin sét đánh: anh bị chẩn đoán ung thư tinh hoàn.
"Đó là cú sốc lớn nhất cuộc đời tôi", Roa kể lại, "Không thể tin nổi một người sống lành mạnh, thuần ăn chay, không rượu bia thuốc lá như tôi lại mắc bệnh ung thư". Và thế là Roa lại bỏ mặc mọi thứ rồi khăn gói về quê nhà, sẵn sàng đón nhận cái chết.
Ấy vậy mà, cũng giống như hồi năm 1993 trước khi rời Racing tới khoác áo Lanus, anh vượt qua căn bệnh sốt rét ác tính, Roa lại một lần nữa chiến thắng bạo bệnh. Theo quan điểm của riêng anh, "Chúa sẵn lòng cứu vớt những người hy sinh và phụng sự Người".
Bình phục, Roa chơi thêm 2 năm trong màu áo Olimpo ở Buenos Aires trước khi giải nghệ ở tuổi 36. Giờ thì không ai có thể ngăn anh chuyên tâm cho cuộc sống tôn giáo và đi theo sự hướng dẫn của Chúa để tiếp tục tạo nên những câu chuyện kỳ dị nhưng phi thường.