Câu chuyện của Lukaku (P1): Nhà khánh kiệt đến nỗi uống sữa tươi pha loãng để sống qua ngày!

GIA TÚ , 07:39 21/06/2018 | World Cup 2018

Chia sẻ

Từ cuộc sống nghèo khó, vấn nạn phân biệt chủng tộc đến lời hứa với người ông ngoại quá cố, tất cả đều có trong những dòng chia sẻ đẫm nước mắt của Lukaku với The Player Tribune.

Tôi nhớ rõ khoảnh khắc nhận ra gia đình mình khánh kiệt. Đến lúc này, cảnh tượng mẹ đứng cạnh tủ lạnh mỉm cười đau đớn vẫn in đậm trong tâm trí tôi.

Năm 6 tuổi, tôi từ trường trở về nhà trong giờ nghỉ trưa. Chẳng cần phải đoán thì tôi cũng biết bữa trưa hôm nay sẽ có bánh mì và sữa. Khi bạn là một đứa trẻ, bạn chẳng quan tâm nhiều đến thực đơn mỗi ngày. Nhưng tôi tự nhận thức được rằng bánh mì và sữa là tất cả những gì gia đình tôi có.

Như bao ngày, tôi bước vào bếp và thấy mẹ tôi ở đó, trên tay cầm một túi sữa. Thế nhưng hôm nay, bà đang pha thêm vào một thứ gì đó. Tôi không hiểu điều gì đang xảy ra, bà ấy vẫn mỉm cười cứ như thể mọi chuyện vẫn ổn. Sau vài phút, tôi hiểu ra mọi chuyện.

Mẹ tôi dùng nước pha cùng với sữa. Chúng tôi không còn tiền để sống đến cuối tuần. Chúng tôi đã hoàn toàn khánh kiệt. Không chỉ nghèo, mà là khánh kiệt hoàn toàn!

Câu chuyện của Lukaku (P1): Nhà khánh kiệt đến nỗi uống sữa tươi pha loãng để sống qua ngày! - Ảnh 1.

Lukaku ra sân cho ĐT Bỉ tại World Cup 2018.

Bố tôi từng là một cầu thủ bóng đá, thế nhưng khi sự nghiệp của ông đến hồi kết, tiền bạc đã "không cánh mà bay". Đầu tiên, chúng tôi phải bán TV để lấy tiền ăn. Từ giờ tôi không được xem bóng đá nữa, không được xem chương trình "Match of the Day" và hoàn toàn mất kết nối với thế giới bên ngoài. Khi trời tối, nhà tôi cũng cân nhắc việt không bật đèn cho đỡ tốn điện. Và cứ thế cứ 2 đến 3 lần một tuần, cả nhà lại tiết kiệm bằng cách sống trong bóng tối.

Khi đi tắm, nhà tôi không hề có bình nước nóng. Mẹ tôi đun nước trên bếp, còn tôi múc từng gáo đổ lên người bằng một cái cốc nhỏ.

Có thời điểm mẹ tôi còn phải mua chịu bánh mì về cho cả nhà ăn. Rất may là tôi và ông ấy có chút quen biết nên mẹ tôi có thể mua một ổ bánh mì vào thứ 2 mỗi tuần và trả vào thứ 6.

Tôi biết gia đình mình đang gặp khó khăn. Tuy nhiên từ khoảnh khắc mẹ tôi pha sữa với nước, tôi nhận ra mình phải làm gì đó để cảnh tượng này chấm dứt.

Tôi không nói một lời nào. Tôi không muốn mẹ tôi bị stress. Tôi chỉ nhận lấy bữa trưa và ăn một cách vui vẻ. Thế nhưng thề có Chúa, hôm đó tôi đã đặt ra một lời hứa. Tôi như người ngủ mê vừa tỉnh giậy sau một cái tát đau đớn. Tôi biết chắc chắn rằng mình cần phải làm gì trong tương lai.

Tôi không thể nhìn mẹ tôi sống như thế mãi được. Không bao giờ!

Tôi không nói quyết tâm của mình cho ai khác. Rồi một ngày phải chứng kiến cảnh mẹ òa khóc, tôi đã nói với bà: "Mẹ, mọi thứ sẽ thay đổi. Con sẽ chơi bóng cho Anderlecht. Chắc chắn là vậy. Tất cả sẽ tốt hơn và mẹ sẽ không bao giờ phải lo lắng nữa".

Lúc đó, tôi 6 tuổi.

Câu chuyện của Lukaku (P1): Nhà khánh kiệt đến nỗi uống sữa tươi pha loãng để sống qua ngày! - Ảnh 2.

Tôi hỏi bố khi nào ông bắt đầu chơi bóng chuyên nghiệp. Ông trả lời: "16 tuổi". Được rồi, đó sẽ là mốc thời gian để tôi vươn tới.

Mọi người đều nói về sức mạnh về thể hình trong bóng đá. Vâng, có lẽ tôi là thằng to khỏe nhất trên phố bạn từng gặp. Để tôi nói cho các bạn nghe, mọi trận đấu đối với tôi đều là chung kết. Khi tôi chơi bóng tại công viên, đó là một trận chung kết. Khi tôi chơi trong lúc nghỉ giải lao ở nhà trẻ, đó là một trận chung kết. Tôi là thằng rất nghiêm túc. Tôi luôn cố gắng sút càng mạnh càng tốt. Tôi không ấn nút trên tay cầm, không có Playstation hay đĩa FIFA. Tôi chỉ hủy diệt mọi đối thủ trên sân đấu.

Khi bắt đầu cao lớn hơn, một vài giáo viên và phụ huynh thậm chí còn nghi ngờ tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên câu nói của một gã, "Này, mày có gian lận tuổi không? Mày sinh năm bao nhiêu?".

Tôi chơi cho đội trẻ của Lierse khi 11 tuổi. Trong một trận đấu, gã phụ huynh của đối thủ lao đến và cấm tôi ra sân thi đấu. Ông ta gào lên: "Thằng này bao nhiêu tuổi vậy? Căn cước cá nhân của nó đâu? Nó từ đâu đến?".

Lúc đó cả bố lẫn mẹ tôi đều không thể có mặt. Nhà tôi không có xe để đến xem tôi thi đấu. Tôi phải giải quyết tất cả một mình. Tôi từ từ lấy thẻ căn cước cho hội phụ huynh xem. Họ truyền tay nhau rồi nhìn tôi như thể một sinh vật lạ. Lúc đó, tôi tự nhủ: "Ồ, tôi sẽ hủy diệt con trai của các người. Tôi sẵn sàng rồi đây. Các người sẽ chứng kiến cảnh nó òa khóc từ sân về nhà đấy!".

Năm 12 tuổi, tôi ghi được 76 bàn sau 34 trận.

Câu chuyện của Lukaku (P1): Nhà khánh kiệt đến nỗi uống sữa tươi pha loãng để sống qua ngày! - Ảnh 3.

Thể hình của Lukaku từ nhỏ đã vượt trội so với chúng bạn.

Một hôm, tôi nhận được cú điện thoại từ ông ngoại ở Congo. Ông là người vô cùng quan trọng đối với gia đình tôi. Mọi khi, cuộc trò chuyện sẽ xung quanh về thành tích chơi bóng của tôi. Thế nhưng lúc đó, ông lại nói đến vấn đề khác.

"Romelu, cháu có thể làm cho ông một việc được không?". Tôi trả lời: "Vâng, gì thế ạ?". "Hãy chăm sóc mẹ của cháu nhé, được chứ?".

Tôi vô cùng bối rối nhưng vẫn trả lời: "Mẹ cháu á? Vâng, cháu và mẹ vẫn ổn". Ông ngoại muốn tôi hứa và tôi đã hứa. 5 ngày sau, ông mất. Lúc đó tôi hiểu tại sao chủ đề của cuộc trò chuyện được thay đổi.

Cứ lúc nào nghĩ về cuộc gọi cuối cùng đó tôi cũng rất buồn. Tôi chỉ mong ông sống thêm được 4 năm nữa để chứng kiến tôi ra sân cho Anderlecht, để chứng kiến tôi đã giữ lời hứa, để thấy được rằng mọi thứ đang đi đúng hướng.

Tôi nói với mẹ rằng mình sẽ chơi cho Anderlecht năm 16 tuổi. Đáng tiếc là tôi đã chậm mất 11 ngày. 24/5/2009, tôi có màn ra mắt đầu tiên cho CLB. Đó là trận chung kết play-off giữa Anderlecht và Standard Liege.

Đó là ngày điên rồ nhất trong cuộc đời tôi. Thế nhưng trước đó hãy để tôi kể cho các bạn nghe câu chuyện cách đó một năm, lúc mùa giải 2008-09 mới bắt đầu. Khi đó, tôi vẫn còn chơi cho đội U19 của Anderlecht và phải ngồi dự bị. Tôi tự nhủ: "Làm thế nào để chính thức ký hợp đồng với Anderlecht vào ngày 16 tuổi trong khi mình vẫn phải dự bị cho đội U19?". Vì thế, tôi đã cá cược với HLV.

Tôi nói: "HLV, xin hãy cho tôi ra sân. Từ giờ đến tháng 12 tôi sẽ ghi được 25 bàn thắng". Ông ấy cười lớn.

"Hay là cá cược đi!", tôi đề nghị. Ông ấy trả lời: "Được rồi, nếu không ghi được 25 bàn thì cậu sẽ tiếp tục ngồi dự bị".

"Được thôi, nhưng nếu tôi thắng, ông phải đi rửa sạch toàn bộ xe trở cầu thủ đến sân tập nhé. Và từ lúc đó ngày nào ông cũng phải làm bánh cho các cầu thủ ăn nữa", tôi đề nghị và HLV nhận lời.

Đó là quyết định ngốc nhất ông ấy từng đưa ra trong đời. Trong tháng 11 năm đó, tôi đã cán mốc 25 bàn thắng. Và toàn đội được ăn bánh trước cả Giáng Sinh. Đó là một bài học đáng nhớ cho ông ấy. Đừng bao giờ cá cược với một thằng nhóc đang đói!