Màn chào đón những nhà vô địch trở về của nước Pháp.
Phải đến rất khuya ngày thứ hai, các nhà vô địch World Cup mới dừng những buổi tiệc tùng để trở về nhà. Có người chuồn sớm, có người ở lại rõ lâu. Người thì mệt mỏi thấy rõ nhưng cũng có một số vẫn khỏe như trâu dù đã "quẩ" suốt hai ngày liền.
Đôi mắt họ giờ lấp lánh như ánh sao đêm, nhưng chẳng "đôi" sao nào đẹp bằng thứ sắp xuất hiện trên áo đấu của họ - hai ngôi sao tượng trưng cho hai chức vô địch World Cup cách nhau đúng 20 năm. Thật kỳ lạ.
Sau chiến thắng 4-2 trước Croatia trong trận chung kết, 23 cậu trai của Deschamps bắt đầu màn ăn mừng xuyên không gian, xuyên thời gian, từ ngày đến đêm, từ Nga về Pháp. Như thể cả thế giới này chỉ còn gói gọn trong chiếc cúp vàng họ vừa giành được.
Người ta hay nói, vui thôi, đừng vui quá. Nhưng làm sao dừng cho được. Đến cả huấn luyện viên Deschamps đĩnh đạc ngoài đường pitch là thế mà giờ có khác chàng trai 98 năm xưa đâu. Đó quả là 48 giờ không thể quên được với người Pháp. Dưới đây là nhật ký ghi lại buổi tiệc tùng lịch sử của Les Bleus...
Sân Luzhniki, phòng thay đồ của Pháp, 20h16 ngày chủ nhật (giờ địa phương)
Pháp đã là nhà vô địch. Ngoài trời cơn mưa vẫn đang xối xả đổ xuống sân vận động vắng tanh, dù chỉ một vài tiếng trước, nơi đó là cả một biển người. Đâu đó vẫn có vài tiếng hò reo của các cổ động viên Pháp, họ ca vang bài hát của những nhà vô địch, ôm chầm lấy bất cứ ai ở gần như để sẻ bớt niềm vui chỉ muốn trào ra khỏi cơ thể,
Các cầu thủ đã đi vào phòng thay đồ. Suốt quãng đường đi trong đường hầm, Paul Pogba nựng chiếc cúp vàng như thể đứa con mới sinh, anh ta cứ liên tục hát: "Chúng ta là nhà vô địch, chúng ta, chúng ta, hahaha, là nhà vô địch!".
Tất nhiên rồi, bên trong phòng thay đồ là một bầu không khí điên loạn. Chẳng ai bảo ai, họ cùng nhau đứng trên chiếc bàn lớn hình chữ nhật đặt ngay giữa phòng, nửa đội hát lớn: "On va tout casser, on va tout casser," (Chúng ta sẽ đập bể tất cả).
Sau 90 phút nghẹt thở trên sân là màn ăn mừng 48 tiếng đồng hồ của các nhà vô địch World Cup.
Deschamps 49 tuổi không còn sung sức cho những trò "cục súc" kiểu vậy nữa. Ông chỉ chạy đi, chạy lại, ôm hôn thắm thiết các cầu thủ con cưng của mình. Olivier Giroud, tiền đạo không sút trúng đích một lần nào suốt cả giải đang ôm mặt khóc nức nở. Dĩ nhiên, anh không khóc vì người ta chê anh sút tệ, nếu anh tệ thật, Deschamps đã tống anh lên ghế dự bị lâu rồi. Giroud khóc vì hạnh phúc, một niềm hạnh phúc anh nghĩ mình đáng được hưởng hai năm về trước.
Tay ai cũng lăm lăm chiếc điện thoại. Người thì "tách tách" ghi lại những khoảnh khắc để đời để chia sẻ lên mạng xã hội. Số thì ngồi thủ thỉ chia vui với gia đình và bạn bè. Rồi tổng thống Emmanuel Macron bước vào, đi sau ông là tổng thống Nga Vladimir Putin và nữ cổ động viên Croatia nổi tiếng - tổng thống Kolinda Grabar-Kitarovic.
Vài cầu thủ chỉ biết cười trừ, họ chẳng hiểu cơn gió nào đưa hai nhân vật chính trị kia vào đây. Như hiểu được điều đó, ông Macron bảo rằng họ chỉ muốn nói chuyện thôi nên cứ bình thản chút. "Các anh đã làm được! Tôi đã bảo các anh và ngài huấn luyện viên hãy mang ngôi sao thứ hai về cho tổ quốc, các anh đã làm được. Các anh đã hiện thực hóa giấc mơ của 60 triệu người dân Pháp", vị tổng thống nói giọng hào hùng.
Cứ mỗi lần ông Macron nói xong một câu, Pogba lại hô rõ to: "Yes, sir!".
Ngài tổng thống cũng đáp lại: "Anh đã chơi một thứ bóng đá tuyệt vời. Anh đã biến giấc mơ của bao đứa trẻ nước Pháp trở thành sự thật. Anh sẽ thấy mình được đón chào thế nào khi về nhà vào ngày mai. Tôi muốn nói thay lời bọn trẻ, cảm ơn anh, cảm ơn đội tuyển".
Ai cũng muốn có một bức hình chụp chung bên chiếc cúp vàng, dĩ nhiên, cả tổng thống Macron.
Màn "quẩy" lại tiếp tục khi ba vị lãnh đạo rời đi, tất nhiên, Pogba là tay cầm đầu. Ngôi sao Quỷ đỏ nghĩ ra một trò mới: phá quấy buổi họp báo của Deschamps. Như mọi người đã thấy trên TV sau đó, Benjamin Mendy tung tóe nước khắp nơi còn Presnel Kimpembe giật phăng chiếc mic. Họ hát hò, nhảy múa trước mặt cánh phóng viên đang há hốc mồm đợi những lời phát biểu từ huấn luyện viên Deschamps.
Trở lại phòng thay đồ, hai nhà vô địch World Cup 1998 là Lilian Thuram và Marcel Desailly cũng xuất hiện. Thuram đặc biệt dành lời khen cho Benjamin Pavard, cầu thủ ông chưa gặp lần nào trước đây. Cả hai huyền thoại đều ấn tượng về cậu trai 22 tuổi, bạn có thể thấy rõ niềm tự hào trong mắt họ.
Ở trung tâm căn phòng là hai cầu thủ lẽ ra đã có tên trong danh sách đên Nga nhưng rốt cuộc phải ngồi nhà xem qua TV vì dính chấn thương, Dimitri Payet và Laurent Koscielny. Họ đang chúc mừng những người đồng đội nhưng nếu có mặt ở đây lúc này, bạn sẽ thấy rõ một niềm tiếc nuối ẩn sâu trong đôi mắt họ.
Istra, nơi đóng quân của Pháp, 22h45 ngày chủ nhật (giờ địa phương)
Payet và Koscielny lúc này đã trở về Paris trên cùng tổng thống Macron trên chiếc chuyên cơ riêng. Thật đáng tiếc họ đã không được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của khách sạn Hilton Tree, Istra (cách 80km về phía Tây Bắc thủ đô Moscow), nơi mà các cầu thủ đã dành 5 tuần ăn tập trước khi nâng cao chiếc cúp vàng.
Suốt quãng đường kéo dài 45 phút di chuyển, các cầu thủ Pháp không hét hò nữa. Thay vào đó, họ chơi trò đập cửa uỳnh uỳnh, nốc bia và hôn lấy hôn để chiếc cúp như cô người tình lâu năm. Đặt chân tới Hilton Tree, họ vẫn nhận được sự tiếp đón nồng nhiệt từ các nhân viên khách sạn: cờ Pháp và câu khẩu hiệu quen thuộc - "Allez les bleus", nhưng lần này hình như thấy hay hơn hẳn.
"Chúng ta là nhà vô địch, chúng ta là nhà vô địch", những câu hát lại cứ thế vang lên. Lần này, đứng trên một cái bàn khác, Pogba với chiếc mic trên tay cùng các đồng đội bắt đầu một show diễn mới: "Ôi, Ben-ja-min Pa-vard, anh là ai bước đến nơi đây, anh tung cú sút sấm sét. Ôi, Benjamin Pavard của chúng tôi đấy".
Nhưng ca khúc ưa thích nhất của các cầu thủ Pháp lại là bài hát về N'Golo Kante: "N'Golo Kante, anh thật nhỏ bé, anh thật dễ thương, anh đã chặn đứng Leo Messi ngay trên đại lộ Champs Elysees, N'Golo Kante."
Đó là lời gốc, còn khi vào tay các cầu thủ Pháp, họ đã biến tấu chút đỉnh: "N'Golo Kante, anh thật nhỏ bé, anh thật dễ thương, anh đã chặn đứng Leo Messi. Nhưng chúng ta biết anh ta là kẻ ăn gian mà, N'Golo Kante". Có sự thay đổi này bởi Kante cực khoái trò đánh bài. Tuy nhiên, các đồng đội của anh khẳng định chàng lùn thường xuyên chơi ăn gian.
Gia đình và bạn bè các cầu thủ cũng có mặt ở Istra. Kia là anh trai của Antoine Griezmann, Theo. Đằng kia, dễ dàng nhận ra cặp anh em nổi tiếng của Paul Pogba, Mathias và Florentin. Siêu mẫu bốc lửa Pamela Anderson thì đang bận chụp hình bên chiếc cúp vàng cùng chàng phi công Adil Rami.
Đại lộ Champs Elysees, 19h20 ngày thứ hai (giờ địa phương)
Sau 3 tiếng đồng hồ, máy bay chở các cầu thủ hạ cánh ở sân bay Roissy. Đội trưởng Hugo Lloris là người đầu tiên bước ra khỏi máy bay, theo sau anh là chủ tịch Liên đoàn bóng đá Pháp Noel Le Graet, huấn luyện viên Deschamps và các cầu thủ còn lại.
Ước tính, có hơn một ngàn fan hâm mộ đã chờ sẵn họ ở sân bay. Số khác thì cắm chốt ở những điểm xe bus của đội tuyển sẽ đi qua. Họ sẽ đi theo sau xe bus quãng đường từ sân bay về quảng trường bằng xe tay ga hoặc xe máy.
Hàng ngàn cổ động viên đứng đợi những người hùng trở về ở Khải hoàn môn.
Khung cảnh buổi lễ ăn mừng chức vô địch năm 1998 được phát trên TV giờ đang hiện rõ trước mắt các cầu thủ trên con đường tiến về đại lộ Champs Elysees. Xưa là của các bậc tiền bối, trong đó có ông thầy Deschamps của họ, và giờ là lúc những chàng trai này tận hưởng niềm hạnh phúc của riêng mình.
Nhưng, các cậu học trò của Deschamps dường như vẫn chưa tưởng tượng hết những gì sắp tới với họ. Tất cả cầu thủ cùng mặc chiếc áo trắng với hai ngôi sao xanh cùng dõng chữ "Champions du monde" được in bên dưới.
Họ có sẵn một vài chiếc khăn để ném tặng những cổ động viên may mắn dọc con đường diễu hành. Xe bus di chuyển không quá nhanh để các cổ động viên cùng chung vui với những cầu thủ. Vậy mà có vài người vẫn phàn nàn trách bác tài đi nhanh quá. Hình như, họ muốn tận hưởng cái sự sung sướng này bên nhau lâu hơn chút nữa.
Pavard đã cởi áo, có vẻ cậu chàng hơi nóng quá. Chiếc cúp vàng chuyền tay từ người này sang người khác. "Các chàng trai, đừng bao giờ quên ngày hôm nay", nhà vô địch năm 1998 Deschamps hét to.
Điện Elysee, 20h5 ngày thứ hai (giờ địa phương)
Macron đã đứng đợi các cầu thủ bên trong cung điện. Thảm đỏ đã trải dài ra như chào đón các minh tinh điện ảnh, khác điều, đây là những nhà vô địch bóng đá nên họ có vẻ khá nhốn nháo. Lloris cầm chắc chiếc cúp vàng trên tay. Khi ống kính máy ảnh bắt đầu bấm lia lịa, các cầu thủ bắt đầu hát to ca khúc "I Will Survive" đình đám của Gloria Gaynor.
Sau đó, Giroud khiến tất cả phải nghẹn ngào khi bắt nhịp bài quốc ca của nước Pháp "La Marseillaise". Tổng thống Macron không nói nhiều như hôm trong phòng thay đồ, ông bảo cả đội: "Cảm ơn các anh vì tất cả. Hãy cứ như bây giờ, đừng bao giờ thay đổi. Hãy luôn nhớ đâu là nơi các anh sinh ra và đội bóng nào đã đưa các anh tới đỉnh cao này".
Những nhà vô địch kỷ niệm chức vô địch ở Điện Elysee.
Những màn trang nghiêm đó hình như không hợp lắm với Paul Pogba. Khi mic truyền đến tay anh, bầu không khí ban nãy bỗng sôi động đến khó tả.
"Anh em, có phải chúng ta là những nhà vô địch không?", anh ta hỏi đám đông mà biết chắc câu trả lời.
"Chúng ta ra sân và xô đổ mọi thứ, chiến thắng tất cả", những câu hát của Pogs được 1.000 em nhỏ lặp đi lặp lại trong niềm thích thú. Chúng là những đứa trẻ thuộc quỹ từ thiện mang tên hậu vệ Mendy. Sau cùng, Pogba kết thúc show diễn của mình với lời cảm ơn "Merci la France."
48 giờ điên cuồng trong những cuộc vui dường như đã khiến tất cả thấm mệt, các cầu thủ cần chút yên tĩnh. Deschamps như thường lệ không bao giờ nói gì quá dài, ông bảo các cầu thủ: "Chúng ta sẽ luôn gắn kết với nhau. Tôi tự hào vì các cậu. Các cậu không chỉ là nhà vô địch World Cup trong vòng 4 năm, các cậu là những nhà vô địch sống mãi trong lịch sử. Một ngày là nhà vô địch, mãi mãi là nhà vô địch".
Ban đầu, kế hoạch của họ là tổ chức buổi party tưng bừng ở khách sạn Crillon, tuy nhiên, các cầu thủ và ban huấn luyện đều muốn ở lại Điện Elysee. Một phần vì tất cả cũng thấm mệt, nhưng quan trọng hơn, họ cảm thấy nơi đây ấm áp như nhà mình và họ đều yêu quý tổng thống Macron.
Đến Nga hồi đầu tháng 6, họ là một đội. Khi trở về, họ là những người anh em xương máu. Sau tất cả những gì đã trải qua, World Cup 2018 quả là một trải nghiệm không thể quên nổi.