Phút 31, Hà Đức Chinh có cơ hội tuyệt vời để nâng tỷ số lên 3-0, giúp Việt nam đặt một tay lên chiếc Cúp Vàng AFF Cup. Tiền đạo của Đà Nẵng sục bóng, nhưng nó lại không đủ cao để vượt qua thủ môn Malaysia. Vì vậy, đã vật vào đùi Mohd Farizal rồi văng ra trong sự tiếc nuối của người hâm mộ Việt Nam. Và của chính Đức Chinh.
Đó chỉ là một trong 3 tình huống anh bỏ lỡ để rồi khi bị thay ra phút 53, chân sút 21 tuổi ôm mặt khóc nức nở trong khu kỹ thuật. Giây phút đó anh hẳn đã hy vọng quay ngược thời gian để làm lại tốt hơn, để đối phương không có cơ hội lật mình, và Việt Nam giành chiến thắng.
Hoặc giá như hôm nay là một ngày khác, như khi anh xoay người sút tung lưới Sài Gòn FC để nhận giải thưởng Bàn thắng đẹp nhất V-League tháng 4/2018, hay thời điểm anh ghi bàn thắng "vàng" giúp U23 Việt Nam vượt qua Iraq hồi đầu năm...
Đức Chinh đã bỏ lỡ 3 cơ hội tốt để Việt Nam có thể rời Bukit Jalil với chiến thắng.
Nhưng thực tế không thể thay đổi. Trong buổi tối khắc nghiệt tại Bukit Jalil, Đức Chinh buộc phải vào vai tội đồ, hứng chịu vô vàn lời chỉ trích từ người hâm mộ nước nhà. Và người ta bắt đầu lần giở lại hồ sơ của tiền đạo 21 tuổi, gồm list dài những lần bỏ lỡ cơ hội ngon ăn, từ cấp độ CLB đến U19, U20, U22, U23 và bây giờ là ĐTQG. Không phải ngẫu nhiên mà anh gắn với biệt danh Chinh "gỗ", hay Chinh "đen".
Trong bóng đá hiện đại, vai trò của tiền đạo cắm đã thay đổi. Anh ta không nhất thiết phải ghi rất nhiều bàn thắng bởi ảnh hưởng còn được thể hiện ở khả năng gây sức ép lên các hậu vệ đối phương, lôi kéo họ ra khỏi vị trí và tạo khoảng trống, hay cơ hội cho đồng đội. Roberto Firmino của Liverpool là một ví dụ.
Nhưng "không nhất thiết ghi rất nhiều" không đồng nghĩa với việc không biết ghi bàn. Những lời chỉ trích dành cho Firmino chỉ chấm dứt khi anh bắt đầu gây dựng thói quen phá lưới đối phương một cách thường xuyên. Mùa trước, tiền đạo người Brazil đã có 27 bàn ở mọi mặt trận.
Các tiền đạo hiện đại như Đức Chinh có nhiều việc để làm, nhưng ít nhất phải biết cách ghi bàn khi cơ hội đến.
Đêm thứ Ba, Đức Chinh đã làm tốt hầu hết mọi việc, như làm xô lệch hàng thủ Malaysia thông qua những tình huống di chuyển khôn ngoan và năng động, để rồi mang đến nhiều không gian cho bản thân và đồng đội. Nhưng nhiệm vụ chính, ghi bàn khi cơ hội đến, anh lại thất bại.
Vậy vấn đề ở đây là gì? Đức Chinh có tất cả những phẩm chất của một tiền đạo hiện đại, với sức mạnh, tốc độ, trí thông minh, kỹ năng chọn vị trí và dứt điểm (việc anh có 9 bàn để trở thành chân sút nội tốt thứ 4 V-League 2018 đã chứng minh điều đó). Thứ duy nhất Chinh còn thiếu là sự điềm tĩnh.
Sự điềm tĩnh chính là yếu tố làm nên một tiền đạo đẳng cấp, bởi nó giúp họ sống sót dưới áp lực, lạnh lùng trước khung thành và luôn đưa ra các quyết định chính xác trong vài phần trăm giây.
Thứ duy nhất Chinh còn thiếu là sự điềm tĩnh.
Với các tiền đạo, việc bỏ lỡ cơ hội là chuyện thường ngày. Nhưng sự điềm tĩnh giúp họ giữ vững tinh thần, không nản lòng trước thất bại và tự tin sẽ ghi bàn vào ngày mai.
Điều không may là phẩm chất này không thể dạy ở trường, cũng không ai có thể dạy ai. Nó thuộc về tính cách mỗi cầu thủ và họ phải tự cải thiện bản thân.
Vì vậy, Đức Chinh cần nhìn thẳng vào các sai lầm, học hỏi từ đó và tin tưởng vào năng lực bản thân. Hơn lúc nào hết anh phải mạnh mẽ, nhanh chóng đứng lên, thay vì đắm chìm trong những giọt nước mắt và đánh mất tinh thần.
Điều quan trọng là HLV Park Hang-seo luôn tin tưởng vào cậu học trò, biết rằng anh "có thể làm tốt hơn thế". Sẽ không ngạc nhiên nếu ông sẵn sàng trao cho Đức Chinh một cơ hội khác. Và khi ấy, anh biết phải làm thế nào để đền đáp.