Highlights Việt Nam 2-0 Yemen | Chiến thắng thuyết phục
Gặp Yemen, không gì khác ngoài chiến thắng. Và chúng ta đã làm được. Không dễ dàng gì, nhưng đủ để ngất ngây và gây phấn khích, đồng thời nối dài hy vọng bước tiếp cuộc phiêu lưu.
Cách đây 10 năm, theo trào lưu đang lan tràn trên Facebook, Việt Nam cũng bước vào chiến dịch Asian Cup, nhưng là vòng loại. Đội quân áo đỏ khởi đầu bằng việc đánh bại Lebanon (và đó sẽ là chiến thắng duy nhất trong toàn chiến dịch) trước khi thua tan nát 1-6 trước Trung Quốc, thất bại đậm thứ 3 kể từ ngày hội nhập trở lại với quốc tế.
Đó là lúc để chúng ta nhận ra khoảng cách diệu vợi với các nền bóng đá tiên tiến, để rồi xếp lại giấc mơ về một ngày ra biển lớn. Ký ức đẹp vào đến tứ kết Asian Cup 2007, giải đấu Việt Nam mặc nhiên có mặt với tư cách đồng chủ nhà, bỗng trở nên quá xa xôi.
10 năm chỉ là một chớp mắt lịch sử. Nhưng nó cũng đủ dài để tạo ra những đổi thay, kể cả những đổi thay tráng lệ, kì vỹ và hết sức khó tin.
Bây giờ là năm 2019, hơn 1 tháng sau khi đăng quang ngôi vô địch AFF Cup 2018, Việt Nam đang ở UAE và tranh tài với những đội bóng ưu tú nhất châu Á.
Mặc dù bị đánh giá thấp, song chúng ta không đến đó để du lịch và trở thành viên đá lót đường. Dù thất bại trong cả hai trận đầu, song những chàng trai áo đỏ đã cho thấy năng lực, tinh thần chiến đấu cùng lòng khát khao. Họ đã khiến hai đối thủ hùng mạnh Iran và Iraq, sau những giây phút sợ hãi và lo lắng, phải nể phục. Còn cả châu Á, từ đây đã nhìn chúng ta với ánh mắt khác.
Và cuối cùng, đáp ứng lòng mong mỏi của hơn 90 triệu dân trong lần đầu tiên thức tới 23h00 để xem đội tuyển thi đấu, họ đã có chiến thắng quan trọng trước Yemen.
Một lần nữa, đó không phải cuộc dạo chơi hay một màn trình diễn mãn nhãn. Song hãy nhìn vào những đôi chân rã rời cùng các khuôn mặt rộc đi, với mồ hôi đổ thành từng dòng sẽ hiểu tại sao.
Từ tháng 10, chỉ chưa đầy 1 tuần sau khi V-League 2018 kết thúc, đội quân của HLV Park hang-seo đã tập trung, sau đó bước vào chiến dịch kéo dài suốt tháng 11, AFF Cup. 4 ngày sau lễ đăng quang, họ lại tất tả hội quân để sẵn sàng cho Asian Cup. Các tuyển thủ không có thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục, chỉ biết ném mình vào các cuộc đua tranh để người hâm mộ quê nhà được hạnh phúc thêm lần nữa.
Liên tục căng sức và thách thức bản thân vượt qua giới hạn, đã đến lúc những chàng trai áo đỏ bị bào mòn thể lực, mệt mỏi và không thể điều khiển đôi chân theo ý muốn. Đêm thứ Tư trước hàng phòng ngự số đông của Yemen, tuyển Việt Nam luôn thiếu chính xác trong các quyết định cuối cùng. Và họ càng không thể đảm bảo yếu tố tốc độ trong mỗi pha lên bóng.
Vấn đề là ngay cả trong tình trạng như thế, các học trò của HLV Park Hang-seo vẫn có thể giành chiến thắng vẻ vang. Đây lại là bằng chứng khác cho thấy sự trưởng thành vượt bậc của tuyển Việt Nam so với quá khứ: biết làm thế nào để vượt qua nghịch cảnh và kết liễu đối thủ.
Bây giờ chúng ta rất phong phú vũ khí. Một trong số đó là các pha đá phạt cố định. 1 năm trước tại Thường Châu, Quang Hải đã khiến đất nước hình chữ S rúng động với siêu phẩm dưới cơn mưa tuyết. Lần này tại Al Ain, "Thành phố vườn của Vùng Vịnh", chàng trai bé nhỏ quê Đông Anh lại vẽ một đường cong khác, thậm chí còn đẳng cấp hơn, tung lưới Yemen.
Đẳng cấp cũng là từ để nói về bàn thắng trên chấm phạt đền của Quế Ngọc Hải. HLV Park Hang-seo đã không sai khi chọn trung vệ 25 là đội trưởng. Không chỉ chắc chắn để làm điểm tựa nơi hàng thủ, Ngọc Hải còn thể hiện bản lĩnh, sự kiên định và nêu cao tinh thần không sợ hãi với pha dứt điểm thành công.
Cái cách mà Việt Nam chiến thắng, đối phó với áp lực và theo đuổi mục tiêu thật đáng ngưỡng mộ.
Lịch sử chống lại họ. Số phận chỉ chực xô ngã họ. Nhưng họ vẫn không chịu từ bỏ. Để hy vọng lại mở ra. Trong trường hợp Oman và Lebanon không thắng với cách biệt ở lượt đấu cuối của bảng F và E, Việt Nam sẽ là đội đi tiếp.
Có nghĩa là giờ đây chúng ta cần một chút may mắn. Song không có gì phải xấu hổ cả. Việt Nam đã hứng chịu đủ nhiều đen đủi (nhất là trận đấu với Iraq), đã chơi 90 phút không nuối tiếc trước Iran và đã cố gắng để giành giật cơ hội, để may mắn giống như một sự tưởng thưởng. Các chàng trai xứng đáng với nó, xứng đáng đứng trong hàng ngũ tinh hoa châu lục.
…và nếu may mắn không xảy ra, sẽ là một sự bất công.
Nhưng chúng ta sẽ vui vẻ chấp nhận. Bởi "Những ngôi sao Vàng" đã quá tuyệt vời. Họ có thể rời cuộc chơi với tư thế ngẩng cao đầu. Chúng ta tự hào về họ, những người đã giúp bóng đá Việt Nam "dậy thì" thành công, từ đó tự tin bước vào tương lai.
Bạn nên quan tâm