Edinson Cavani: Ngôi sao sống trong ngục tù của sự thành công

ANH TÚ , 17:44 06/07/2018 | World Cup 2018

Chia sẻ

Lá thư Cavani gửi cho chính mình năm 9 tuổi trên The Players' Tribune đưa chúng ta trở về những ngày xưa bé nghèo khổ của cậu bé nhà quê. Bẩn thỉu, bần hàn nhưng đó lại là những ký ức đẹp nhất của ngôi sao PSG. Khi ấy, dù chẳng có tiền tài, xe sang nhưng anh được sống một cuộc đời tự do dưới ánh mặt trời.

Chào nhóc Edinson 9 tuổi,

Tôi viết lá thư này để gửi cậu nhóc mà trong xóm người ta hay gọi là "Pelado" - tức "thằng hói".

Hồi còn nhỏ, tóc cậu hơi lưa thưa. Nó móc cực kỳ chậm. Khốn thật cơ mà cậu cũng bó tay thôi. Nhờ tài biến hóa của gia đình, "Pealdo" vẫn luôn là "Pealdo".

Để tôi nói cậu nghe chuyện này, hơn 20 năm nữa thôi, bóng đá sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc đời cậu. Có nhiều cái tốt, mà cũng chẳng ít điều xấu. Nhưng chí ít, bóng đá còn giúp cậu xóa sạch cái biệt danh kia đấy. À, có một người đàn ông tên là Gabriel Batistuta. Giờ thì cậu chưa biết anh ta đâu, bởi Edinson 9 tuổi còn đang vùi đầu vào "Tom và Jerry" mà. Ông anh trai cậu, Nando sẽ sớm mê mẩn Batistuta. Hắn sẽ khăng khăng không chịu cắt tóc và bắt đầu mó đến mấy chai dầu xả của mẹ cậu. Và dần dần, gã sẽ trông y chang Batigol luôn. Khi Nando chạy trên sân, mái tóc dài bay bay sau lưng áo được cột bằng sợi dây giày đảm bảo sẽ là hình ảnh ngầu nhất cậu từng thấy.

Và rồi, cậu sẽ có thêm dũng khí để nói với mẹ: "Con không cắt tóc nữa".

Cuộc sống của cậu bên ngoài kia chẳng có gì ngoài bóng đá. Nam Mỹ là vậy. Tin tôi đi, chẳng có gì thú vị đâu. Không Playstation, không TV màn hình rộng, thậm chí cậu còn chẳng có nổi vòi tắm nước nóng. Đông sang, hệ thống sưởi ấm trong nhà cậu chỉ là 4 cái chăn. Khi muốn tắm, cậu phải đun sôi bình nước trên bếp dầu. Cân đo đong đếm sao cho nóng lạnh hài hòa là cả một nghệ thuật đấy. Nghe oách như một nhà giả kim thuật ấy nhỉ.

Edinson Cavani: Ngôi sao sống trong ngục tù của sự thành công - Ảnh 1.

Mái tóc lãng tử của Edinson Cavani lấy cảm hứng từ "Batigol".

Ấy thế mà cũng sang trọng chán đấy. Còn nhớ căn nhà đầu tiên của cậu không Pealdo? Cái mà chẳng có nổi phòng tắm ấy. Và mỗi khi cậu cần "giải quyết" thì việc đầu tiên là chạy ra chuồng ngựa.

Tôi kể cho cậu một bí mật này nhé. Khi nhớ lại những kỷ niệm ấy, tôi chẳng thấy khó chịu tẹo nào, ngược lại, nó thật ấm áp. Nó tiếp thêm cho tôi sức mạnh, bởi đó là những ký ức đẹp đẽ nhất.

Đừng lo lắng quá nhiều cậu nhóc ạ, hãy cứ tận hưởng cuộc sống dưới ánh mặt trời.

Trên tường nhà cậu chẳng bao giờ thiếu những tấm poster hình ngôi sao bóng đá nhỉ. Ở bất cứ nơi nào gia đình cậu chuyển đến mỗi khi không trả nổi tiền thuê nhà ở chỗ cũ ấy. Mà nhóc biết điều gì tuyệt nhất không? Dù chuyển đi bất cứ đâu thì mỗi nơi gia đình cậu đặt chân đến lại có những vệt bẩn bên ngoài căn nhà. Đó là do trái bóng cậu vẫn thường chơi đấy. Cứ tiếp tục làm điều mình thích nhé Pelado, chẳng vị chủ nhà nào có thể cấm nổi đam mê của cậu đâu mà.

Để tôi nhớ coi, vào thời điểm ấy, điều quan trọng nhất trong cuộc đời cậu là gì nhỉ? À, phải rồi, chính là "Bàn thắng kem" đấy.

Tin tôi đi, nó cực kỳ vi diệu đấy. Chắc có dịp tôi sẽ rủ mấy ông bạn ở PSG chơi trò này. Đỉnh của đỉnh luôn. Chưa bao giờ tôi lại thấy có một nguồn động lực lớn lao đến vậy. "Bàn thắng kem" là ý tưởng của những người tổ chức giải trẻ ở Salto. Nhóc nghĩ coi, làm thế nào để kích thích lũ trẻ 6 tuổi ghi bàn trong mỗi trận đấu?

Đó chính là ra luật đứa nào ghi được bàn cuối cùng sẽ được thưởng một cây kem.

8-1 hay bao nhiêu cũng chẳng quan trọng. Đây là cuộc đua xem ai là người ghi bàn cuối cùng. Chúa ơi, cảm giác nghe tiếng còi hết giờ mà cậu là người ghi được "Bàn thắng kem" nó phê đến thế nào.

Ngài sẽ lấy kem gì? Ngài ăn kem hình chuột Mickey chứ? Haha, cậu sẽ trở thành ông vua con trong suốt cả ngày đấy luôn.

Chắc rồi, cậu không phải là một đứa trẻ thành thị. Những đứa nhóc ở thủ đô Montevideo sống trong một thế giới rất khác, môt thế giới cậu chẳng thể tin nó có tồn tại. Chúng nó đi những đôi giày Adidas hàng hiệu, phóng xế hộp và chạy trên những thảm cỏ xanh mướt.

Ở Salton thì khác. Vì một vài lý do nào đó, lũ trẻ thích đá chân trần hơn là đi giày. Thường thì khi bắt đầu chân đứa nào cũng trang bị đầy đủ cả, nhưng khi sang đến hiệp hai thì "bung lụa" sạch luôn, cứ chân không mà đá. Giờ khi nhắm mắt mình lại, tôi vẫn cảm thấy chút vị bẩn dính trên đôi chân mình, tôi vẫn cảm nhận được nhịp đập trái tim khi cố chạy theo quả bóng, tất cả để giành được "Bàn thắng kem".

Edinson Cavani: Ngôi sao sống trong ngục tù của sự thành công - Ảnh 2.

Một ngày không xa, Cavani sẽ tổ chức giải đá bóng tranh kem ở PSG?

Thứ cảm giác ấy sẽ còn theo cậu cả đời, Pelado ạ, bởi cậu là một người Nam Mỹ. Cậu sinh ra ở Uruguay, cậu lớn lên ở Salto. Này, nhóc biết gì không? Phước lành và cũng là lời nguyền của những người Uruguay chúng ta là một cuộc sống bóng đá vận động không ngừng nghỉ. Đó là những gì chúng ta kế thừa từ lịch sử. Khi những người Uruguay khoác lên mình chiếc áo ĐTQG, họ sẽ cảm nhận được tiếng gọi ùa về từ lịch sử.

Cậu phải tiến lên, luôn luôn tiến lên không bao giờ dừng lại.

Giấc mơ của cậu là gì, Pelado?

Tôi thì chẳng thể nhớ rõ được nữa, thời gian như đã phủ một lớp sương mù lên mảng ký ức ấy.

Có phải cậu muốn được chơi ở Montevideo như anh Nando phải không? Cậu sẽ làm được, tin tôi đi. Lúc ấy, cậu sẽ thấy mình như được chơi ở Champions League ý.

Hay ước mơ của cậu là sang châu Âu chơi bóng? Cậu sẽ làm được, và còn kiếm được thật nhiều tiền để phụ giúp gia đình?

Cũng có thể là được chơi cho ĐTQG chăng? Chắc chắn cậu sẽ làm được. Yên tâm đi, bao cay đắng ngọt bùi gì thì cậu cũng sớm nếm cả thôi.

Hay... ước mơ của cậu là chơi ở World Cup? Mà thôi, tôi không tiết lộ thêm nữa đâu. Cứ nhớ kỹ cột mốc 2010 nhé.

Chắc cậu cũng từng mơ được sống trong núi tiền, lái 9 siêu xe và ngủ trong những khách sạn đắt đỏ. Phải, Pelado ạ, cậu sẽ có tất chẳng thiếu thứ gì.

Nhưng, tôi phải nói cho cậu rõ điều này - Chẳng gì trong số này sẽ làm cậu hạnh phúc đâu.

Cuộc sống của cậu những năm lên 9 là thứ vô giá khi cậu bước sang tuổi 31.

Không có vòi nóng lạnh. Chẳng có một xu dính túi. Tệ hơn, tóc thì xấu hoắc.

Cậu chẳng có gì nhưng lại có một thứ vô giá - đó chính là sự tự do.

Ngày còn nhỏ, cậu có thể sóng với niềm đam mê cháy bỏng, thứ mà những người lớn chẳng thể có được. Không phải chúng tôi không muốn giữ lại những cảm xúc ấy, mà bởi bao thứ khác cứ cuốn nó xa rời tầm tay. Quá nhiều trách nhiệm, quá nhiều áp lực, quá nhiều cuộc sống mà cậu cần tìm cách cân bằng.

Cavani chia sẻ về mặt trái của thành công trong thế giới bóng đá.

Nhóc, cậu nghĩ gì về cuộc sống ở tuổi 31.

Cậu sẽ rời khách sạn, lên xe bus đến sân tập. Từ sân tập, cậu lên máy bay rồi từ máy bay lại lên một chuyến xe bus khác. Và chuyến xe đó sẽ đưa cậu đến sân vận động. Một vòng luẩn quẩn lặp đi lặp lại thế đấy.

Nó là cuộc sống đáng mơ ước, nhưng mặt khác, cậu cũng trở thành tù nhân trong chính giấc mơ của mình. Cậu không thể ra ngoài và cảm nhận cuộc sống hoang dã dưới ánh mặt trời. Cậu không thể bỏ giày để chạy đôi chân trần trên nền đất bẩn thỉu. Nhiều thứ xô đến khiến cuộc đời cậu trở nên thật hỗn độn. Chẳng tránh nổi đâu.

Hồi còn bé, đứa nào chẳng nghĩ người thành công nhất là người có nhiều tiền nhất. Nhưng lớn lên rồi, cậu sẽ nghiệm ra người thành công nhất là người có thể sống theo cách của mình.

Khi đã trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, nhóc sẽ có tất cả những gì mình từng mơ. Hãy biết trân trọng mọi thứ nhé. Nhưng, Pelado ạ, tôi phải nói thật với nhóc sẽ chỉ có một nơi trong cuộc sống ấy mà nhóc tìm thấy được tự do. Và hãy nhớ, nó chỉ kéo dài có 90 phút thôi, nếu nhóc đủ may mắn để trụ đến cuối.

Khi nhóc xỏ giày ra sân... chẳng cần quan tâm đó là vũng bùn ở Salto, là những thảm cỏ xanh mướt ở Naples hay trước mặt nhóc là triệu triệu người xem World Cup. Tôi muốn nhóc nhớ kỹ lời dặn của cha.

Nào, nhắc lại cho tôi cha nhóc thường hay dặn gì trước mỗi trận đấu.

Tôi chắc chắn cậu sẽ nhớ như in mà, "Khoảnh khắc con bước qua vạch vôi trắng, bóng đá là thứ duy nhất tồn tại. Sẽ chẳng có thứ gì bên ngoài vạch vôi kia có thể ảnh hưởng được con cả. Nhớ đấy, không có gì tồn tại ngoài bóng đá cả".

Nếu cậu khắc cốt ghi tâm những lời ấy thì dù đứng trước mặt cả triệu triệu người... cậu sẽ vẫn tự tin sải bước trên sân như thể những ngày cậu còn đi chân đất.

Cậu sẽ lại cảm thấy cái bẩn thỉu dưới đôi chân trần.

Cậu sẽ nghe thấy tiếng tim đập bên trong lồng ngực, cậu sẽ miệt mãi đuổi theo trái bóng như những ngày cậu còn chiến đấu vì giải thưởng danh giá nhất hành tinh.

Bàn thắng kem.

Thật đấy,

Edi