Bia và rượu chảy tràn ở nhà của Juergen Klopp ở Formby, Liverpool. Ông uống và say sưa hát, thỉnh thoảng quay sang những người bạn, nói rằng ông ổn, rồi lại uống, và hát.
Vài tiếng trước đó, ông đang ở Kiev, trong phòng thay đồ mà trợ lý Peter Krawietz mô tả như "bệnh viện dã chiến" với một vài người chấn thương và rất nhiều người đau khổ. Liverpool vừa thua trong trận chung kết Champions League, sau một trận đấu có quá nhiều đen đủi.
Trong bầu không khí tang thương, tất cả đều khóc. Nhưng tiếng khóc của họ cũng không thể át đi những âm thanh ồn ã vọng lại từ phòng kế bên. Real đang tiệc tùng, ăn mừng chức vô địch Champions League thứ 3 liên tiếp. Ở phòng khác, các trọng tài cũng đang ăn mừng vì vừa hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ có đám người Liverpool gục đầu xuống vai, để cho những giọt nước mắt nối nhau rơi xuống.
Klopp là người duy nhất không khóc. Nhưng không có nghĩa ông không đau. Một thời gian dài sau đó, HLV từng hứng chịu vô số thất bại trong các trận chung kết vẫn không quên những gì đã xảy ra ở Kiev. Ông gọi Sergio Ramos là "đô vật tàn bạo" và thực hiện những hành vi đáng xấu hổ nhắm vào hai mắt xích quan trọng nhất của Liverpool. Một là Mohamed Salah, người đã ghi 44 bàn thắng mùa giải đó, và một là thủ môn Loris Karius.
Một cú vật của Ramos khiến Salah rời sân trong nước mắt. Thêm một pha cùi chỏ nữa từ hậu vệ của Real, Karius bị chấn động đầu, nguyên nhân chính dẫn tới hai sai lầm không thể tha thứ. Và đó là cách mà Liverpool sụp đổ.
Đến tận bây giờ, tức 3 năm đã trôi qua kể từ đó, Klopp vẫn không thay đổi góc nhìn nhận. "Nếu có người hỏi tôi rằng, liệu có mời Ramos tới sinh nhật thứ 60 không, tôi sẽ trả lời luôn: Không. Tôi vẫn nhớ về cảm giác giận dữ khi ấy", chiến lược gia người Đức nói, "người ta sẵn sàng làm mọi cách để chiến thắng, như việc dùng cùi chỏ và biến mình thành đô vật. Tôi có làm thế không? Không".
Tuy nhiên, trận lượt đi tứ kết Champions League tại Madrid đêm nay không được coi là màn trả thù. Không phải Ramos sẽ vắng mặt vì chấn thương, mà đơn giản mọi chuyện đã qua. Liverpool đã có được chiếc Cúp họ muốn vào năm 2019 và hiện tại, đang hướng tới cho một chiếc Cúp khác. Chiếc Cúp châu Âu thứ 7.
"Chúng tôi không cần chứng minh bất cứ điều gì với cả thế giới", chiến lược gia người Đức nói, "Liverpool chỉ muốn nói rằng, chúng tôi vẫn đang chiến đấu và đạt được cái gì đó lớn lao ở phần còn lại của mùa giải".
Klopp là người của tương lai, và sống vì những gì sắp đến, chứ không phải đã xảy ra. Khi ông vỗ vai các học trò, cảm ơn họ vì đã chơi hết mình ở Kiev, rồi trở về nhà và hát, đó là lúc ông nghĩ về kế hoạch tiếp theo, với động lực là thất bại vừa nhận.
"Tôi thề sẽ chiến đấu và mang Cúp trở lại Liverpool", những lời hát tại Formby mùa hè 2018 đã được sửa lại vào năm 2019. "Tôi đã mang Cúp về Liverpool, bởi tôi hứa là tôi sẽ làm", Klopp hát cùng các học trò ở khách sạn sang trọng Eurostars ngay tại Madrid, sau khi đánh bại Tottenham ở trận chung kết Champions League.
Mỗi trận đấu là một cơ hội, nhưng không phải cơ hội cuối cùng. Quan niệm đó là triết lý xuyên suốt của Klopp. Không có lặp lại. Cũng không có sự sợ hãi về ám ảnh thất bại. Vì vậy cũng không cần một sự trả thù.
Những giọt nước mắt hôm qua đã trở thành nụ cười của ngày hôm sau. Real mang đến nỗi đau mãi mãi. Nhưng ẩn trong đó là một sự biết ơn khi thúc đẩy Liverpool chiếm lấy đỉnh cao.