Gia nhập Chelsea từ Marseille vào năm 2004, Didier Drogba đã có đủ trong tay những danh hiệu quốc nội cao quý nhất chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Sau hai mùa giải thống trị NH Anh cùng Jose Mourinho, The Blues bắt đầu nảy sinh vấn đề nội bộ và kết quả là Người đặc biệt đã phải ra đi khi mùa giải 2007/08 khởi tranh được vài tháng.
Tháng 9/2007, Avram Grant được đôn lên làm HLV tạm quyền thay Mourinho. Ở trận đầu tiên cầm quân, vị chiến lược gia người Isarel nhận trận thua 0-2 trước Manchester United. Năm đó, Chelsea vẫn rất mạnh nhưng không còn đủ sức để chạy đua cùng Quỷ đỏ trong cuộc đua NH Anh đường dài. Bỏ lại sau lưng chiếc cúp Premier League đã nằm gọn trong phòng thay đồ của sân Old Trafford, Avaram Grant đưa Chelsea đến ngưỡng cửa lịch sử mà họ chưa bao giờ dám mơ đến - Trận chung kết Champions League.
Trùng hợp thay, đối thủ của The Blues năm ấy lại là Manchester United, đội bóng đã soán ngôi của họ tại NH Anh và cũng là đội bóng đầu tiên cho ông thầy người Isarel nếm trái đắng trên ghế huấn luyện sau khi thay Mourinho.
Sân Luzhniki ở thành phố Moscow lạnh giá được UEFA lựa chọn là nơi tổ chức trận chung kết Champions League. Để có sự chuẩn bị tốt nhất, các cầu thủ Chelsea đã đáp chuyến bay tới Nga hai ngày trước khi trận đấu diễn ra. Cũng trong khoảng thời gian này, bà nội của Drogba ở quê nhà Bờ Biển Ngà lâm bệnh nặng. Tiền đạo người Bờ Biển Ngà ngoài thời gian luyện tập cùng cả đội thì chẳng lúc nào người ta thấy anh buông tay khỏi chiếc điện thoại. Sau này, Didier Drogba thừa nhận rằng việc bà nội "thập tử nhất sinh" trong bệnh viện trước trận chung kết đã ảnh hưởng lớn đến tâm lý thi đấu của anh.
Những dự cảm không lành của Drogba báo hiệu một trận chung kết đáng quên...
Một điều khác cũng ám ảnh tâm trí Voi rừng đó là suy nghĩ Manchester United sẽ lên ngôi vương. Drogba chưa từng kể với đồng đội của mình về dự cảm chẳng lành đó bởi anh sợ sẽ làm mọi người mất tinh thần thi đấu. Nhưng từ trong thâm tâm, Drogba hiểu rằng - Luzhniki năm ấy không dành cho những cầu thủ áo xanh.
Cristiano Ronaldo khiến cả cầu trường vỡ òa bằng cú đánh đầu tung lưới Cech sau đường chuyền chuẩn từng milimet của Wes Brown. Khi đồng hồ trôi về những giây cuối cùng của hiệp thi đấu đầu tiên, tận dụng sai lầm của Rio Ferdinand và Nemanja Vidic, Frank Lampard dễ dàng chọc thủng lưới Manchester United trong sự bất lực của thủ thành Edwin van der Sar.
Hai đội giằng co nhau suốt 45 phút tiếp theo và Chelsea là đội đã thi đấu nhỉnh hơn. Thậm chí, họ hoàn toàn có thể kết liễu Quỷ đỏ trong 90 phút chính thức nếu cú dứt điểm sắc lẹm của Drogba không đưa bóng tìm đến trúng cột dọc. Nhưng đó có lẽ là điềm báo cho một tương lai đen tối mà Voi rừng đã cảm nhận trước khi trận đấu diễn ra.
Chelsea và Manchester United lôi nhau vào cuộc hành xác mang tên hiệp phụ. Dấu hiệu mệt mỏi hiện rõ trong từng bước chạy của cầu thủ đôi bên. Bằng cảm quan của một tiền đạo hàng đầu, Didier Drogba hiểu rằng cặp trung vệ Ferdinand và Vidic đang có vấn đề lớn - họ đã thấm mệt. Anh yêu cầu Avram Grant đưa Anelka vào sân để gia tăng sức ép và hứa chắc chắn bàn thắng sẽ đến. Tuy nhiên, phớt lờ thỉnh cầu của Drogba, ông thầy người Isarel mãi sau mới để Nico vào sân, nhưng lại bố trí đá lệch cánh, bỏ lại Voi rừng đơn độc giữa cặp trung vệ của MU.
Áp lực tâm lý khiến Drogba không còn giữ được sự tỉnh táo. 4 phút trước khi hiệp phụ thứ hai kết thúc, một cuộc cãi vã nổ ra khi Carlos Tevez chậm trễ trả lại bóng cho Chelsea. Ban đầu chỉ là một vài cầu thủ nhưng sau đó mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Hình ảnh Didier Drogba lầm lũi rời sân sau chiếc thẻ đỏ định mệnh vẫn còn ám ảnh nhiều CĐV Chelsea.
Vidic đẩy Drogba một cái. Đó là hành động không đẹp, nhưng cũng rất bình thường trong bóng đá. Tuy nhiên, Voi rừng đã đáp trả trung vệ người Serbia bằng một cái tát - hay như lời anh nói trong cuốn tự truyện "Commitment" là một cái vỗ nhẹ lên mặt Vidic. Đen đủi thay, trọng tài đã đứng quá gần và chứng kiến toàn bộ. Không một chút do dự, vị vua áo đen rút tấm thẻ đỏ trực tiếp. Didier Drogba cúi đầu rời sân với ý nghĩ "Đây sẽ là lần cuối cùng tôi đá cho Chelsea".
Dù chơi hơn người nhưng chừng đó thời gian là không đủ để MU tạo nên điều kỳ tích. Hai đội buộc phải bước vào loạt luân lưu định mệnh để tìm ra chủ nhân của chiếc cúp bạc năm ấy.
2-2 sau 4 loạt sút đầu tiên. Từng giây phút trên sân Luzhinki có lẽ đều quá sức chịu đựng với những người yếu tim. Cristiano Ronaldo là người thực hiện loạt sút thứ ba cho MU. Với kiểu khựng lại giữa chừng quen thuộc, siêu sao Bồ Đào Nha có vẻ định chơi chiêu để lừa Cech nhưng đáng tiếc người gác đền của Chelsea lại quá tỉnh.
Cơn mưa xối xả ở Moscow hôm ấy chẳng có dấu hiệu gì sẽ ngừng lại. Với phong thái thường thấy, Frank Lampard dễ dàng nâng tỷ số lên 3-2 cho Chelsea. Ba lượt tiếp theo, Owen Hargreaves, Ashley Cole và Nani đều thực hiện thành công lượt sút của mình.
Cú trượt chân định mệnh của Terry nhưng kẻ tội đồ thật sự liệu có phải anh?
Và, mọi người chắc hẳn cũng đã biết câu chuyện còn lại sau cú trượt chân định mệnh của Terry. Người ta cứ hay nói rằng, đội trưởng vĩ đại của Chelsea là người đã đá bay chiếc cúp vô địch Champions League năm 2008. Nhưng kẻ tội đồ thực sự không ai khác chính là Didier Drogba. Nếu anh ta còn trên sân, người thực hiện quả đá cuối cùng chắc chắn không phải Terry. Và Chelsea sẽ không phải chờ đến 4 năm sau mới có thể nâng cao chiếc cúp bạc lịch sử.
Nhưng oán trách thì cũng chả để làm gì, bởi dường như, số trời đã định từ khi bóng còn chưa lăn. Didier Drogba đã có một dự cảm chẳng lành, và kết quả đúng như những gì anh lo sợ. Trên đời này liệu có tồn tại thứ gọi là định mệnh không? Chẳng ai rõ nữa. Chỉ biết, cái dự cảm của Drogba đã đẩy anh vào tấn bi kịch tưởng chừng không có đường thoát ra. Bởi khi vừa nguôi ngoai nỗi đau ở Luzhniki, một cuộc điện thoại từ Bờ Biển Ngà báo rằng bà của anh đã qua đời...