Khi Jamie Vardy ra mắt Leicester vào năm 2012, không ai chú ý đến anh ta. Dĩ nhiên, một CLB ở Championship ký hợp đồng với một cầu thủ ở giải nghiệp dư không thu hút sự quan tâm của bất kỳ ai. HLV Nigel Pearson thậm chí chưa từng gặp Vardy trước đó, và người hâm mộ The Foxes, có đánh chết họ cũng không tin rồi đây, anh chàng này sẽ trở thành nhân vật vĩ đại bậc nhất lịch sử CLB.
Hiện tại Vardy là một trong 30 người cán mốc 300 trận cho Leicester, và với cú đúp vào lưới Crystal Palace mới đây, trở thành cầu thủ The Foxes đầu tiên gia nhập danh sách những cầu thủ ghi 100 bàn tại Premier League. Với 21 bàn đã ghi, anh cũng có thể kết thúc mùa giải này với giải thưởng Chiếc giày Vàng, điều chưa một cầu thủ nào của CLB làm được.
Nổi tiếng với tốc độ phi thường, nhưng Vardy không dựa dẫm vào phẩm chất ấy. Anh là một tay săn bàn toàn diện. 101 bàn đã ghi, chỉ có 18 đến từ chấm phạt đền. Anh ghi 64 bàn bằng chân phải nhưng cũng có 25 bàn chân trái và 12 bằng đầu. Anh rất sung mãn tại sân nhà King Power với 53 bàn, song không hề bối rối trên sân khách khi đã có 48 bàn.
Trong số 29 đội từng chạm trán ở Premier League, Vardy chọc thủng lưới 25 đội. Điều đáng ngạc nhiên, sở thích của Vardy là ghi bàn trước những đội bóng lớn. 33 bàn là thành tích của anh trong 53 lần đối đầu với nhóm Big Six, gồm Arsenal (8), Liverpool (7), Man City (6), M.U và Tottenham (cùng 5), Chelsea (4). Không ai làm được tốt hơn anh kể từ mùa 2014/15.
Đó là một hành trình khó tin với một cầu thủ bị Sheffield Wednesday thải loại năm 15 tuổi, để rồi tới đội bóng thuộc hạng 8 Anh Stocksbridge Park Steels. Mức lương 50 bảng mỗi tuần rõ ràng không đủ sống, và anh đã phải làm việc bán thời gian, 12 giờ mỗi ca tại nhà máy chuyên sản xuất chân tay giả bằng sợi carbon.
Đầu năm 2010, 23 tuổi, Vardy vẫn là một cầu thủ nghiệp dư ở Stocksbridge. Nhưng cuộc sống luôn chứa đựng những bất ngờ, nhất là với ai không ngừng nỗ lực. Chưa đầy 6 tháng sau, giấc mơ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp của Vardy thành sự thật khi chuyển đến Halifax Town.
Chưa đầy 3 năm sau, Vardy gia nhập Leicester ở Championship. Thêm 2 năm nữa, anh ra mắt đội tuyển Anh. Và bây giờ, tiền đạo 33 tuổi là một trong những tên tuổi lẫy lừng ở xứ sương mù, viết nên câu chuyện cổ tích đẹp nhất lịch sử bóng đá.
Điều ngạc nhiên là Vardy không bao giờ bận tâm tới thành tích cá nhân hay các thống kê. Sinh ra trong một gia đình lao động với ông bố lái xe cẩu, bản thân phải làm việc trong nhà máy, với Vardy, ra sân đã là một đặc ân. Anh không bao giờ bị ám ảnh vì các con số.
Mùa 2015/16, Vardy bỏ lỡ cơ hội đoạt Chiếc giày Vàng khi sút hỏng quả 11m ở trận áp chót gặp Everton. Không đau khổ và dằn vặt bản thân, anh vẫn về nhà, ngủ ngon sau khi uống hết chai rượu pha lẫn nước tăng lực.
Ngay cả thống kê bàn thắng, Vardy cũng không bao giờ nhớ. Anh chỉ nghĩ về con số 100 bàn vào đầu mùa này khi người đại diện John Morris nhắc nhở, chỉ cần 20 bàn nữa là cán mốc 100. Và trước ngày hoàn thành mục tiêu, được phóng viên Stuart James của The Athletic gợi ý, Vardy nói rằng sẽ nghĩ về màn ăn mừng đặc biệt để đánh dấu mốc quan trọng này.
"Tôi chưa bao giờ lên kế hoạch về việc sẽ ăn mừng bàn thắng. Nhưng có thể lần này sẽ cố tạo ra cái gì đó", anh nói. Thế mà lúc ghi bàn 100, rồi 101 vào lưới Crystal Palace, Vardy… lại quên. Anh mải ôm lấy các đồng đội và vui mừng vì một chiến thắng sẽ giúp Leicester củng cố vị trí trong top 4.
Mùa hè 2016, Vardy đã ở rất gần Arsenal. Nhưng rồi trong sự sửng sốt của tất cả, anh quyết định rời khỏi Bắc London hào nhoáng để về lại Leicester. Anh không chơi bóng vì tiền, thậm chí cũng không đặt cho mình tham vọng cao siêu. Anh ra sân với niềm vui thuần phác hơn, với tình yêu và bè bạn.