Rất lâu rồi, vào năm 2005, Chelsea vừa đánh bại Blackburn và lên đường trở về nhà. Trên xe bus, giữa đám cầu thủ ồn ào, nhân viên dinh dưỡng mới được bổ nhiệm đang chuẩn bị bữa ăn nhẹ theo chế độ nghiêm ngặt.
John Terry, thủ lĩnh của The Blues, len mình tới trước Jose Mourinho và khi ông ngước nhìn lên, anh nói: "Sếp, tôi nghĩ nên có một phần thưởng cho các chàng trai". Không nghĩ ngợi lâu, Mou gật đầu: "Ngày mai cả đội sẽ nghĩ, và các cậu có thể làm bất cứ điều gì nếu muốn".
"Không, sếp, bọn tôi muốn có một phần thưởng khác", Terry ngắt lời, đồng thời đánh mắt về phía cuối xe. Nhìn thấy nhân viên dinh dưỡng, Mourinho hiểu ngay. "OK, đồ Tàu hay cá và khoai tây chiên?", ông cười nói.
Sau cuộc thăm dò nhanh, một nhân viên được phái đi mua đồ. Anh ta quay lại sau 10 phút và xe bus lại khởi hành. Mourinho đứng đó, hiền từ nhìn các cầu thủ đang ních đầy bụng cá và khoai tây chiên trong sự bực bội của nhân viên dinh dưỡng.
Trong ký ức của các cầu thủ Chelsea những năm 2004-2007, Mourinho thật tuyệt vời.
"Cách mà ông ấy tạo ra bầu không khí gia đình trong đội cũng kỳ diệu như cách ông nói về chiến thuật", Frank Lampard nói về Mourinho với sự sùng bái tuyệt đối.
Không chỉ Lampard, tất cả các cầu thủ thuộc thế hệ Chelsea những năm 2004-2007, hoặc Inter 2008-2010 đều sẽ nói như vậy. Ông ta vừa là thầy, vừa là cha, cũng vừa là bạn. Ông hiểu và chăm sóc học trò tốt hơn bố mẹ họ. Một "Người đặc biệt" đúng nghĩa.
Đó là lý do những nơi ông đi qua trong nửa đầu sự nghiệp đều thành công chói lọi. Ông làm cả thế giới choáng váng, bởi chiến thuật, phong cách chiến thắng, sự sắc sảo và ranh ma.
Nhưng với nhiều cầu thủ Real Madrid, Chelsea của năm 2013-2015 và bây giờ là MU, Mourinho tuyệt vời đến vậy. Ông ta luôn cay nghiệt và gắt gỏng. Dưới mái tóc muối tiêu là đôi mắt chết chóc, mà bất cứ ai cũng sợ phải nhìn vào.
Không có bầu không khí gia đình nào ở đây. Bởi ngay từ đầu Mourinho đã từ chối làm điều đó. Như suốt 2 năm rưỡi dẫn dắt MU, ông sống trong khách sạn Lowry, còn vợ con định cư ở một căn hộ tại London, nơi cách đó hơn 300 cây số. Và họ hiếm khi tới Manchester.
"Dưới mái tóc muối tiêu là đôi mắt chết chóc, mà bất cứ ai cũng sợ phải nhìn vào".
Nếu không phải chỉ đạo các buổi tập hoặc tham gia vào trận đấu, Mourinho sẽ giam mình trong đó. Một mình. Không gia đình. Không bạn bè (kể từ khi trợ lý Rui Faria từ biệt và trở về Bồ Đào Nha). Mối quan hệ với cầu thủ lại càng không.
Không có gì bí mật cả. Mourinho không bao giờ chịu hiểu các học trò, và thông qua vô số những lời chỉ trích nghiệt ngã, rõ ràng ông không thích họ. Đám cầu thủ, ngoại trừ một số ít, cũng không ưa gì ông ta. Như Wayne Rooney tiết lộ mới đây, cả nhân viên nhà bếp cũng ghét Mourinho.
Lẽ dĩ nhiên, sẽ không có chuyện những đứa con ríu rít bên cha, mè nheo món quà khi chúng làm tốt, tương tự cảnh tượng ở Chelsea cách đây hơn một thập kỷ. Ở MU, nhiều cầu thủ không đi chung xe bus. Và nếu có, đó như một cực hình. Họ chỉ mong không rơi vào tầm mắt của ông thầy khó tính, để rồi vô phúc hứng lấy cơn thịnh nộ.
Tại sao Mourinho lại thay đổi theo hướng tiêu cực nhanh đến vậy? Ricardo Carvalho, người đã gắn bó với HLV người Bồ ở Porto, Chelsea và Real, cho biết: "Mourinho là người chiến thắng, và quen với chiến thắng. Khi nó không xảy ra, sẽ rất khó khăn để thích nghi với cuộc sống đó".
"Mourinho đã quen với chiến thắng. Khi nó không xảy ra, sẽ rất khó khăn để thích nghi".
Không ai khác, chính Carvalho từng kiểm chứng hai thái cực của Mou. Lúc mọi thứ đều ổn, anh là cậu học trò được cưng chiều. Khi ngược lại, ông mô tả anh "nên đi kiểm tra IQ bởi có vấn đề trong việc nhận thức".
Kể từ khi tới Real và chạm trán Pep Guardiola cùng Barcelona, chuỗi chiến thắng liên tiếp của Mourinho bị chặn đứng. Lần đầu tiên ông rơi vào tình cảnh tuyệt vọng. Cũng vào thời gian đó, cuộc chơi bóng đá thay đổi. Ở đâu người ta cũng nói về bóng đá tấn công, kiểm soát bóng, gây áp lực tầm cao. Mourinho dần tụt hậu.
Thay vì biến đổi theo, Mourinho chọn cách bảo vệ giá trị cũ, phương pháp cũ. Để áp các cầu thủ vào triết lý lạc hậu của mình, ông càng trở nên bẳn gắt và sắt máu.
Sự ngưỡng mộ Mourinho vẫn còn, cũng như ánh hào quang mà ông tạo ra trong thập niên trước vẫn còn chiếu sáng. Nhưng sự thật, chiến lược gia 55 tuổi đã là người đàn ông của ngày hôm qua, cô đơn hơn và lạc lõng trong ngày hôm nay.