Khi Joy Joyce bước ra võ đài vào ngày chủ nhật với chiếc mũ hầm hố của nhân vật Juggernaut trên đầu, đó là khoảnh khắc giúp chúng ta (thêm một lần) nhận ra sự khác biệt của tay đấm sắp bước sang tuổi 36. HCB của Olympic 2016 không giống phần lớn những boxer khác mà chúng ta từng biết. Cả trong lẫn ngoài võ đài, Joyce đều toát lên vẻ đặc biệt.
Trận vừa qua, Joyce lại tiếp tục có được chiến thắng, vượt qua tay đấm kỳ cựu Carlos Takam tại hiệp 6 của cuộc đấu diễn ra tại London.
Sau 4 hiệp đầu tiên so kè, Joyce bắt đầu lấn lướt từ hiệp 5 và nắm hoàn toàn thế trận trong tay. Đến hiệp 6, Takam loạng choạng, gần như không có khả năng phản kháng. Nhận thấy cơ hội, võ sĩ người Anh lao tới, bồi thêm những tổ hợp đòn liên tiếp khiến trọng tài chính buộc phải tuyên bố dừng.
Takam lập tức phản ứng vì cho rằng quyết định dừng là quá sớm. Nhưng nếu chứng kiến màn trình diễn của đôi bên lúc đó, ai cũng hiểu Takam không có chút cơ hội nào.
Cách trận đấu khép lại đúng với phong cách của Joyce, cũng giống như chiến thắng trước tài năng đang lên Daniel Dubois, đó là bào mòn dần thế lực khiến đối thủ mất dần ý chí chiến đấu. Biệt danh "The Juggernaut" (một nhân vật trong truyện của Marvel) phần nào thể hiện phẩm chất Joyce đang có, chịu đựng tốt và gần như bất khả chiến bại.
Đó cũng là cách Joyce từ đánh giá về bản thân. Trong buổi phỏng vấn sau trận, tay đấm này tổng kết lại những phẩm chất của mình. "Tài năng của tôi cuối cùng đã được thẻ hiện. Tôi có chiếc cằm cứng, sức bền và uy lực. Tất cả tổng hòa với nhau".
Xét về phong cách, Joyce không giống với kiểu võ sĩ gây áp lực chúng ta thường thấy dù tay đấm này sở hữu tỷ lệ knock-out lên tới 92%. Joyce không phải chuyên gia tung móc như Dereck Chisora hay một máy dội bom có khả năng phòng thủ tốt như Dominic Breazeale. Joyce thực sự khác biệt.
Để hiểu hơn về Joyce, chúng ta cần quay ngược lại thời gian. Trong quá khứ, mục tiêu cháy bỏng của Joyce là góp mặt tại Olympic và sau đó chạm đỉnh ở sân chơi nhà nghề. Khi còn là một cậu thiếu niên, Joyce chơi bóng bầu dục và bơi lội. Thậm chí, Joyce còn tham gia ballet và thể dục dụng cụ. Joyce lỡ buổi lễ tốt nghiệp bởi đang bận học kungfu và Tán thủ tại Trung Quốc.
Joyce cũng có thời gian tới Brazil để nghiên cứu môn capoeira. Đôi khi trên sàn quyền Anh, tay đấm sinh năm 1985 cũng thể hiện những kỹ thuật có phần khác lạ.
Joyce sớm đặt mục tiêu chinh phục Olympic, nhưng không phải quyền Anh mà là nhảy 3 bước. Tuy nhiên, một chấn thương gót chân khiến tay đấm này buộc phải từ bỏ giấc mơ. Ở tuổi 22, Joyce mới dành sự chú ý cho quyền Anh.
Hành trình đến với boxing của Joyce tương đồng với câu chuyên được tác giả David Epstein viết trong cuốn sách của mình vào năm 2019. Tại đây, ông tiết lộ những lợi ích của việc bắt đầu muộn tại làng thể thao, sử dụng Roger Federer - người chơi rất nhiều môn trước khi đến với tennis - làm ví dụ nổi bật nhất.
"Nếu bạn bắt đầu boxing từ khi còn là một đứa trẻ. Khi tới 16, bạn bắt đầu quen những cô gái và thế là dừng lại. Rất nhiều người bỏ quyền Anh ở tầm tuổi đó bởi họ bị xao nhãng. Tôi thì loại bỏ hết xao nhãng từ rất sớm", Joyce chia sẻ.
Joyce lúc này vẫn chơi rất nhiều môn, như đua xe đạp hay trượt patin nhưng đây không phải ưu tiên số 1 của tay đấm người Anh. Joyce luôn biết cách giữ sự tập trung vào những mục tiêu đã đề ra.
Có nhiều thứ ảnh hưởng tới cách nhìn nhận vấn đề của Joyce, nhưng nổi bật là từ mẹ và hội họa. Cha của Joyce vốn là một giáo viên mỹ thuật và làm trong một xưởng mạ vàng. Còn mẹ Joyce làm thợ gốm nên vì thế nghệ thuật là thứ Joyce được làm quyen từ rất nhỏ.
Tuy nhiên, cha mẹ Joyce đường ai nấy đi từ lâu nên Joyce chủ yếu dành thời gian ở bên mẹ. Ngay từ nhỏ, Joyce đã quen với việc gánh vác bởi mẹ của anh bị mù. Cũng vì thế, Joyce quan sát nhiều hơn, suy nghĩ chín chắn hơn trong phần lớn vấn đề.
Không nhiều người biết, Joyce sở hữu tấm bằng hội họa tại trường đại học Middlesex với chuyên ngành vẽ tranh sơn dầu. Joyce thừa nhận Picasso từng là thần tượng trong quá khứ. Ở bài vẽ tốt nghiệp, Joyce chọn việc vẽ lại Muhammad Ali, Lý Tiểu Long và Beyonce. Không lâu sau khi nộp tác phẩm, Joyce lên tuyển để chuẩn bị cho Olympic.
Trong buổi phỏng vấn vào năm 2020, Steve Mumberson - thầy giáo của Joyce tại trường Mỹ thuật - cho rằng sự nhạy bén trong hội họa đã giúp võ sĩ người Anh thành công khi chuyển sang boxing.
"Quyền Anh cũng giống như đa số môn khác là sự tổng hòa của nhiều thứ khác nhau, bao gồm kỹ năng, sự quyết tâm, sự tập trung và khả năng điều chỉnh. Khi thượng đài, nếu đánh mất sự tập trung, bạn sẽ thua cuộc chỉ sau vài giây. Hội họa giúp Joyce luyện những mặt kỹ năng này thành thục", ông Mumberson cho biết.
Việc bắt đầu muộn, từng chơi rất nhiều môn khiến Joyce trở nên đặc biệt. Anh di chuyển và kỹ thuật ra đòn hơi khác với những ngời đồng nghiệp. Tuy nhiên, nhịp điệu, tần suất và độ chính xác khi tung đòn của Joyce đủ sức gây khó cho mọi đối thủ.
Trên võ đài, Joyce cảm nhận rất nhanh mỗi khi đối thủ bị tổn thương và anh biết cách dồn tập trung vào yếu điểm này. Như chiến thắng trước Dubois, những cú tay trái liên tiếp khiến đối thủ 23 tuổi bị vỡ hốc mắt và buộc phải đầu hàng. Joyce đơn giản là tấn công vào vị trí Dubois không thể phòng thủ.
Ở trận gặp Takam, Joyce tiếp tục tập trung vào thứ mà phần lớn tay đấm khác sẽ bỏ qua. "Tôi sử dụng kỹ năng và khả năng di chuyển của mình. Tôi không dồn hết lực cho mỗi cú đấm nhưng có cách tấn công của riêng mình".
Từng thừa nhận "không hiểu quá rõ về quyền Anh", Joyce có những cách đặc biệt để bù đắp. Màn so tài cùng Takam, Joyce tập trung nghe những gì đội của đối phương chỉ đạo và thừa nhận đã sử dụng điều này để khắc chế đối thủ. Phần lớn tay đấm khác không làm điều này.
Như đã nói, Joyce là một cái tên đặc biệt ở làng quyền Anh. Đó là thứ giúp "The Juggernaut" nổi bật và tiến xa đến vậy ở làng quyền Anh.