Có rất nhiều vấn đề lớn khiến thế giới phải lo lắng hơn là thất bại của một đội bóng. Nhưng là một cầu thủ, tôi đã rất đau khổ. Khi trở về từ London sau thất bại trước West Ham, tôi im lặng cả buổi, vì tổn thương, vì cảm thấy tiếc khi không thể mang lại cho người hâm mộ những gì họ muốn.
Có rất nhiều kẻ chỉ chờ đợi MU chơi tệ và tận hưởng thất bại của chúng tôi. Những lời chỉ trích thật tàn bạo. Mới hôm trước bạn là một thần tượng khi ghi bàn giúp đội bóng giành chiến thắng. Ba ngày sau, bạn bỏ lỡ một cơ hội tốt và lập tức trở thành tội đồ làm nên thất bại. Vào lúc này ta chỉ có hai lựa chọn, hoặc cố gắng để sau đó cười vào những chỉ trích, hoặc để cho những chỉ trích giết chết mình.
Thật may MU luôn có những CĐV tuyệt vời. Tôi nhớ một lần chúng tôi thua và ngày hôm sau , khi đi tới sân tập tôi bắt gặp một cậu nhóc đứng cùng bố. Bất chấp trời đang mưa, trời thì tối, cả hai vẫn chờ đợi để xin chữ ký. Rồi tôi hạ kính xuống, cậu nhóc nói, hãy mạnh mẽ lên, chúng em luôn đứng sau cổ vũ anh. Một sự ủng hộ vô điều kiện.
Mata và đồng đội luôn chơi dưới bầu không khí tuyệt vời của các CĐV MU tạo ra.
Khi rời Chelsea vào năm 2014, tôi có nhiều lựa chọn. Có thể đội khác khiến tôi thích thú về phong cách, lối chơi và nhiều thứ khác, nhưng bên trong tôi vẫn sẽ cảm thấy không được thỏa mãn hoàn toàn.
Sự thật là tôi rất muốn biết cảm giác khoác áo MU sẽ như thế nào. Sau này gia hạn hợp đồng, tôi cũng nói, luôn muốn là một phần của đội bóng, bởi ngay cả khi kết quả không tốt, tôi vẫn cảm thấy tự hào là người MU hơn là những CLB khác. Trong thế giới bóng đá rộng lớn này, trở thành một Quỷ đỏ là cái gì đó không gì sánh được.
Giữa vô số CLB, MU vẫn tỏa ra ánh hào quang khác biệt, với truyền thống và bản sắc mà những nơi khác không thể có. Đội bóng này có lịch sử, có những cầu thủ tốt nhất thế giới, có Old Trafford, có người hâm mộ, và thật không may, có cả những bi kịch. Và MU cũng có những câu chuyện đáng kinh ngạc về sự hồi phục sau thảm họa, những câu chuyện về Sir Matt Busby, về Jimmy Murphy và về Sir Alex Ferguson.
Ngay cả khi kết quả không tốt, Mata vẫn cảm thấy tự hào là người MU hơn là những CLB khác.
Khi còn là một người ngoài cuộc, tôi đã luôn thấy MU là một đội gắn bó, không ngừng phấn đấu để giành chiến thắng và chơi với một cá tính khác biệt để không bao giờ bị lu mờ hay lẫn với bất kỳ đội bóng nào khác. Và khi tôi được trở thành người của CLB, MU vẫn luôn là MU.
DNA của MU không khi nào biến mất. Không quan trọng đối thủ là ai, chúng tôi chơi vì chúng tôi là cầu thủ MU, chúng tôi ở đây để ghi nhiều bàn thắng hơn và giành chiến thắng. Chúng tôi có thể chơi theo các cách khác nhau, nhưng triết lý đó không thay đổi. Đó là lý do đội bóng này đã giành rất nhiều danh hiệu. MU chơi với tinh thần không bỏ cuộc, trước đây và bây giờ.
Ngày tôi chơi trận ra mắt, MU gặp Cardiff của Ole Gunnar Solskjaer. Trong đường hầm, ông ấy tiến lại phía tôi rồi nói, chào mừng và chúc may mắn, Juan, hãy bước ra và tận hưởng CLB này, bạn sẽ thấy nó thật tuyệt vời.
Nên nhớ rằng lúc đó Ole là đối thủ, vậy mà ông nói như thể là một người MU. Tình yêu của ông với MU quá lớn, và ông hiểu rõ các giá trị, tiêu chuẩn của đội bóng. Rồi cuộc sống đã đưa chúng tôi lại gần nhau. Ole trở lại với cố gắng phục hưng Quỷ đỏ. Tôi biết ông đau khổ thế nào mỗi khi MU bại trận. Đau, thực sự rất đau.
Mata tin vào Solskjaer và những gì ông đang theo đuổi để phục hưng MU.
Nhưng tôi tin Ole. Tôi tin vào cách ông đặt cả tính mệnh của mình vào công cuộc xây dựng lại đội bóng, cách ông nhận thức được sự khó khăn, từ tình trạng của CLB, sự trỗi dậy của các đối thủ đến những lời chỉ trích.
Chúng ta thường có xu hướng đổ lỗi cho HLV khi mọi chuyện không đi đúng hướng. Nhưng hãy thử nhớ lại trường hợp Carlo Ancelotti khi ông này giành chức vô địch Champions League cùng Real Madrid năm 2014. Nếu Luka Modric không nhanh chấn, Seergio Ramos không gỡ hòa ở phút 90, họ sẽ thua. Và khi đó, tất cả sẽ nói Carletto là một HLV tồi, với kế hoạch tồi? Zidane và Pep đều luôn nhấn mạnh, tôi chỉ truyền đạt các ý tưởng đến các cầu thủ, chứ không phải người tác động đến quả bóng.
Thật tiếc khi bóng đá bây giờ trở thành ngành công nghiệp, khía cạnh thương mại được coi trọng hơn bản chất bóng đá. Vì vậy, việc Hà Lan trong những năm 1970 luôn được nhớ đến và ngưỡng mộ dù không vô địch World Cup sẽ không còn xảy ra vào thời đại này, khi đội chiến thắng mới luôn luôn đúng, còn đội thua, tất nhiên là sai.