Hẳn tất cả vẫn còn nhớ hồi năm ngoái, Soukaphone Vongchiengkham không được ra sân dù chỉ một phút trong trận đấu với Việt Nam ở AFF Cup 2018. Ngay sau đó, anh tuyên bố từ giã ĐTQG Lào vì "muốn cống hiến nhưng lại không có cơ hội, hoặc cũng có thể vì không đủ tốt".
Thế nhưng chỉ 24 tiếng sau, "Messi Lào" lại nói rằng "đã suy nghĩ nhiều và thấy đây chưa phải thời điểm thích hợp để nói lời chia tay". Nghe có vẻ khá trẻ con và thiếu sự tôn trọng. Nhiều người cáo buộc Soukaphone đã quá hợm hĩnh, đặt bản thân lên trên đất nước.
Nhưng Soukaphone từng chia sẻ, "tôi chưa bao giờ coi mình là số một ở Lào", và "khi còn nhỏ, giấc mơ của tôi là được khoác áo ĐTQG, đó là lý do lần đầu khoác lên mình chiếc áo đội tuyển Lào, tôi đã khóc".
Không hề có sự dối trá nào ở đây.
Soukaphone kể rằng, giấc mơ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp bắt đầu bùng cháy ở tuổi 13. Năm đó đội U13 Lào được mời tham dự Chaiyaphong Cup ở Thái Lan. Tại đó, anh thấy rõ sự phân biệt đối xử, khi các đội đến từ Nhật Bản hay Hàn Quốc được ngủ trong khách sạn, thì Soukaphone cùng các bạn phải qua đêm ở một ngôi chùa.
Sự tức giận biến thành động lực để Soukaphone chiến đấu. U23 Lào lần lượt vượt qua tứ kết, bán kết rồi ở trận chung kết, sau khi đánh bại đội Trường dòng Bangkok và lên ngôi vô địch.
Trở về, Soukaphone tập luyện như điên trên sân để giỏi hơn bất cứ ai. Nhưng đến một lúc, anh phải đối mặt với quyết định lớn: có nên tiếp tục theo đuổi sự nghiệp bóng đá hay không? Soukaphone quá thấp, chỉ dừng lại ở 1m56 và không cao thêm một phân nào cho đến tận bây giờ, khi đã 27 tuổi. Mọi HLV đều khuyên anh sớm từ bỏ bởi không cầu thủ nào nhỏ đến vậy.
"Tôi đã ngồi một mình và khóc, khóc rất nhiều. Đôi khi tôi trách móc bố mẹ sao lại sinh ra tôi bé nhỏ đến vậy. Nhưng là một con chiên của Chúa, tôi nghĩ người sẽ giúp tôi vượt qua tất cả. Tôi bỏ mặc ngoài tai mọi sự miệt thị và tập trung chơi bóng. Mọi người không tin tôi, coi thường tôi. Không sao cả, tôi sẽ khiến họ phải thừa nhận rằng tôi rất có khả năng", Soukaphone nói.
Và cuộc phiêu lưu của "Messi Lào" bắt đầu. Điểm đến đầu tiên mà anh chọn chính là Thái Lan để cho người Thái thấy, một cầu thủ Lào có thể chơi ở đẳng cấp cùng với họ.
"Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở đội U21 tại giải đấu ở Brunei, các đồng đội sẽ trở về Lào còn mình tôi đáp chuyến bay khác đến Thái Lan và ký hợp đồng với CLB Krabi", Soukaphone nói, "Thái Lan luôn coi thường bóng đá Lào và hiếm khi cho cầu thủ Lào cơ hội. Ngày đầu ra mắt, tôi mặc chiếc áo ĐT Lào. Và ở trận đầu tiên, đối mặt với đội bóng mạnh nhất Thai League khi ấy là Bangkok FC, tôi ghi liền 2 bàn để giúp đội giành chiến thắng 2-1".
Người Thái lập tức nhìn cầu thủ nhỏ con đến từ Lào bằng con mắt khác. Họ coi anh là một ngôi sao, người hùng mới. Và chẳng bao lâu sau, Soukaphone thậm chí còn đeo băng đội trưởng.
"Khi những đồng đội khác còn đang ngủ, tôi đã dậy và tập luyện cho đến khi mệt nhoài", Soukaphone tâm sự, "Tôi không đến Thái để du lịch. Tôi đến để chiến đấu. Và chiến đấu không phải cho riêng mình, mà cả đất nước, bất chấp thực tế có rất ít người Lào sinh sống ở Thái đến cổ vũ tôi, bởi họ chủ yếu lao động chân tay ngoài đồng ruộng, không TV và thu nhập ít ỏi".
Vì vậy, quyết định bồng bột nhất thời - đòi chia tay ĐTQG - xuất phát từ khao khát cống hiến cho đất nước cháy bỏng của Soukaphone. Anh sớm nhận ra mình đã sai để quay trở lại. Và bây giờ, sẵn sàng chơi cho đội U22 với mong muốn mang về huy chương cho Lào ở Sea games 30.
"Lúc còn trẻ tôi nghĩ rằng chỉ cần được khoác áo đội tuyển là đủ. Nhưng khi đã chín chắn hơn, tôi nghĩ về trách nhiệm mang lại hạnh phúc cho đồng bào của mình và đưa đội bóng lên tầm cao mới. Tôi sẽ chạy cho đến chết vì tổ quốc", anh nói.