Trong thể thao, thành công luôn là thước đo hữu hiệu nhất. Đối với Manchester United, mùa giải này của họ đã khép lại ở loạt sút luân lưu thứ 22, khi thủ môn David de Gea thực hiện cú sút chưa đủ lực để khuất phục người đồng nghiệp Geronimo Rulli. Cơn khát danh hiệu vô địch của Man United vì thế đã bị kéo dài lên 4 năm, một quãng thời gian quá lâu với tầm vóc của "Quỷ đỏ".
Hãy đặt giả thuyết chuyện gì sẽ xảy ra nếu David de Gea thực hiện thành công quả phạt đền trong loạt đá luân lưu với Villarreal? Sự khác biệt sẽ là bao nhiêu nếu thủ môn người Tây Ban Nha thực hiện thành công còn Rulli mới là người sút hỏng từ chấm 11m?
Nếu nhìn nhận một cách khách quan, một cú đá, vốn chỉ chiếm 4% tỷ lệ thành công trong cả loạt sút luân lưu kinh điển ấy, chẳng thể quyết định liệu mùa giải này có thể được coi là thành công hay không đối với Manchester United. Thật vô lý nếu đánh giá cả quá trình tiến bộ của tập thể này chỉ từ một cú sút của thủ môn.
21 quả phạt đền không thể che giấu sự thật rằng ở sân Gdansk, Manchester United không thể hiện được bất kỳ bản sắc nào của họ. Nói cách khác, "Quỷ đỏ" bị ám ảnh bởi chính quá khứ lừng lẫy của Sir Alex trên khán đài, đến nỗi biến Ole Solskjaer trở thành một người cầu toàn và thận trọng quá mức.
Nếu đây là trận đấu cuối cùng của David de Gea cho Man United, việc không cản phá được bất kỳ quả phạt đền nào và rồi tự mình thực hiện hỏng cú sút quyết định là cách tệ nhất để nói lời chia tay. Nhưng xin đừng đổ hết mọi thứ lên đầu De Gea, trong trận đấu có thể là cuối cùng của sự nghiệp ở Old Trafford sau một thập kỷ phải gồng gánh những chàng hậu vệ kém cỏi ở trên.
Bàn gỡ hòa của Edinson Cavani lẽ ra phải là liều thuốc nâng cao động lực của MU khi họ bước vào hiệp phụ. Tuy nhiên, áp lực từ việc phải mang về chiếc cúp đã khiến đôi chân của những cầu thủ áo đỏ chùn bước. MU trong 30 phút, với đầy đủ cả 5 quyền thay người, thu mình lại và chơi bóng một cách cầm chừng như thể tất cả đều bằng lòng với sự may rủi của những quả phạt đền.
Khuôn mặt chua chát của Sir Alex Ferguson, khi trao chiếc cúp Europa League cho Villarreal vào một đêm mà ông đã đặt rất nhiều hy vọng vào thế hệ do người học trò cũ của mình dẫn dắt, đã nói lên rất nhiều điều.
Tuy nhiên, điều quan trọng hơn nhiều chính là bản chất thất bại này của MU lại đến từ một vấn đề đã kéo dài rất lâu và chưa được giải quyết kể từ thời hậu Sir Alex Ferguson. Một lần nữa, Man United và đặc biệt là dưới thời Solskjær, gặp khó khăn trước các đối thủ được tổ chức tốt và chơi lùi sâu phòng ngự.
Thành công lớn nhất của Ole đến lúc này chính là biến MU trở thành một đối thủ khó chơi đúng nghĩa với các ông lớn. Chỉ cần để lại khoảng trống sau hàng phòng ngự, PSG, Man City hay cả Chelsea đều sẽ bị "Quỷ đỏ" trừng phạt thích đáng.
Những cái bẫy phản công của MU luôn mang đến sát thương rất khủng khiếp. Đó là một phần lý do tại sao thành tích sân khách của Man United ấn tượng hơn rất nhiều so với thành tích sân nhà trong mùa giải này.
Tuy nhiên, khi phải chơi với thế cửa trên và gặp một đối thủ chơi phòng ngự số đông lùi sâu bên sân nhà, MU rất ít khi mang đến một cảm giác về cấu trúc tấn công gắn kết - thứ tạo nên khác biệt giữa một đội bóng lớn và những "kẻ ngáng đường".
Mọi chuyện bây giờ đã khác rất nhiều so với lúc Solskjær nhận công việc cách đây hai mùa rưỡi. Những người ủng hộ chiến lược gia người Na Uy sẽ chỉ ra rằng Man United đã cải thiện vị trí của họ ở Ngoại hạng Anh và giành nhiều hơn 8 điểm so với năm ngoái. Tuy nhiên, điều đó có thực sự liên quan đến những cải thiện ở mức cơ bản, hay đơn giản, MU đơn thuần đang sống dựa vào một chân sút thượng hạng như Edinson Cavani để giải quyết bế tắc?
Có thể so sánh ngay lập tức thất bại này so với trận đấu gặp Sevilla ở bán kết Europa League mùa trước. Trong trận đấu với Sevilla, Ole không thay ai vào sân cho đến phút 87. Ở đất Ba Lan, ông thậm chí còn đợi lâu hơn, cho đến phút thứ 10 của hiệp phụ đầu tiên để tung Fred thay cho Mason Greenwood.
Làm thế nào mà một đội hình đã tiêu tốn 380 triệu bảng trong 5 năm qua, lại khiến một HLV không có nổi lựa chọn sáng giá trên ghế dự bị? Thực tế, những cầu thủ Ole Solskjaer tung vào sân thay thế hoàn toàn đủ trình độ chuyên môn cạnh tranh với một đội chỉ đứng thứ 7 ở La Liga.
Có thể HLV Ole đã thiếu tin tưởng vào các cầu thủ dự bị, hoặc do ông tin tưởng quá mức vào đội hình xuất phát, tuy nhiên, sự miễn cưỡng khi thực hiện các sự thay đổi này có thể gây tổn hại rất lớn về lâu dài đến những cầu thủ không có suất đá chính. Động lực sẽ đến từ đâu, khi ngay cả một Rashford gần như chỉ chạy bộ và ra dấu xin được rời sân còn được tín nhiệm giữ lạ trên sân hơn họ?
Sự cầu toàn còn khiến Ole quyết định kéo Pogba về vị trí tiền vệ đánh chặn và giữ nhịp từ xa, nơi cầu thủ người Pháp chưa bao giờ thoải mái nhất. Ở một trận đấu có thể được xem như quan trọng nhất mùa giải, thuyền trưởng MU quyết định phá vỡ bộ khung tạo nên thành công bấy lâu, với Pogba đá lệch trái còn Fred - McTominay sẽ là cặp tiền vệ trụ làm nhiệm vụ dọn dẹp trung tuyến.
Với phong độ kém cỏi của Fred trong thời gian vừa qua, Ole kéo Pogba về đá trụ và sử dụng thêm Greenwood ở mặt trận tấn công. Lựa chọn này thoạt nhìn có vẻ là an toàn nhất, khi vừa có thể mang đến một mũi nhọn có sức khoan phá tốt ở trên, đồng thời giải quyết hoàn hảo bài toán thoát pressing từ sân nhà với Pogba.
Nhưng, sự an toàn quá mức này lại vô tình phản tác dụng khi cả Greenwood và Rashford đều thi đấu vật vờ đến khó hiểu. Vô hình chung, bộ ba tấn công Rashford - Cavani - Greenwood, với mục tiêu săn tìm bàn thắng, mất đi 2/3 mảnh ghép cần thiết.
Trong khi đó, thiếu đối tác ăn ý Pogba, Bruno dường như bị quá tải khi gần như mọi ý tưởng và đường chuyền đều phải qua chân cầu thủ người Bồ Đào Nha. Bên kia chiến tuyến, Unai Emery quá dễ dàng để bắt chết nguồn sáng tạo duy nhất này khi bày ra một bức tường chặn hết những địa chỉ chuyền bóng khả dĩ.
Điểm chung của MU trong những trận đấu kiểu như thế này luôn nằm ở sự tỏa sáng của Pogba - Bruno - Cavani. Với toan tính của Ole, ông vô tình lãng phí một điểm sáng rất lớn trên hàng công "Quỷ đỏ". Nên nhớ, Villarreal còn chẳng tạo ra áp lực đủ lớn để Pogba phải trình diễn điểm mạnh thoát pressing mà Ole chờ đợi.
Mùa hè này, MU có thể sẽ chi thêm khoảng 100 triệu bảng cùng những khoản phí rất lớn để đem về một ngôi sao tấn công đẳng cấp cỡ Harry Kane hoặc Jadon Sancho. Nhưng đó vẫn chỉ là câu chuyện của tương lai, còn hiện tại, MU vẫn là một đội bóng thiếu gắn kết trong tấn công và chỉ biết dựa vào Cavani, Fernandes hoặc Paul Pogba làm điều gì đó đột biến để giải quyết các khối phòng ngự số đông, lùi sâu về sân nhà.
Dù có bỏ ra bao nhiêu tiền, nếu vẫn chưa giải bài toán tìm được một hệ thống tấn công ổn định và đủ hỏa lực cần thiết, Man United sẽ luôn ở dưới đẳng cấp của một đội bóng tầm cỡ châu Âu.
Bạn nên quan tâm