Diego Maradona phải cảm ơn Chúa khi vẫn có thể đón sinh nhật thứ 60 vào hôm nay, sau quá nhiều lần đẩy mình vào tình trạng nguy kịch vì ma túy, rượu mạnh và ăn uống mất kiểm soát.
Đó là những lúc Cậu bé Vàng, huyền thoại vĩ đại và vị thánh của Argentina cũng như xứ Naples trở về là một con người trần trụi. Trong khi đã có một thời gian, ông tưởng rằng mình đại diện cho Chúa.
Đó là năm 1986, tại kỳ World Cup ở Mexico. Mặc dù Argentina khi ấy có một vài tên tuổi lớn, như Jorge Valdano hay Jorge Burruchaga, nhưng một cảm giác rất rõ ràng đó là đội bóng một người, hay đội của Maradona.
Trận tứ kết với Anh, Maradona có mặt ở khắp mọi nơi và tham gia vào mọi khía cạnh của trận đấu, từ việc lùi sâu hay dạt sang hai cánh để lấy bóng, luồn lách qua các đối thủ và đưa nó lên phía trước, dàn dựng cuộc tấn công, tạo ra cơ hội và tự mình dứt điểm.
Phút 51, khoảnh khắc điên rồ xuất hiện. Maradona cầm bóng lao giữa hàng thủ tuyển Anh, vượt qua 3 người trước khi chuyền cho Valdano rồi lẻn xuống dưới cùng. Pha móc bóng lỗi của Steve Hodge đưa bóng tới ngay trước cầu môn. Thủ môn Peter Shilton lao ra nhưng Maradona nhanh hơn, bật cao và dùng… nắm đấm đưa bóng vào lưới.
Bản năng của một cậu bé tinh quái lớn lên giữa khu ổ chuột Villa Fiorito rồi trở thành chủ gia đình ở tuổi 15 cho biết Maradona phải làm gì tiếp theo. Ông chạy đi và ăn mừng như thể không có gì xảy ra, trong khi người Anh vây lấy trọng tài Ali Bin Nasser để phản đối. Sau khi chạy ra đường biên để đón nhận tiếng reo hò từ người hâm mộ, Maradona chợt nhận thấy sự ngần ngại của các đồng đội. "Ê này, ôm tôi đi chứ, đừng để trọng tài nghi ngờ", ông hét.
Hành động ăn mừng hơi mất kiểm soát của Maradona, với cánh tay trái giơ cao khiến Valdano chột dạ. Ông này buộc phải chạy đến nhắc nhở đội trường nên kiềm chế, đề phòng trọng tài nhận ra điều gì đó. Tuy nhiên vì tình huống đó quá nhanh, lại bị ấn tượng bởi màn ăn mừng tự nhiên của Maradona, Bin Nasser đã công nhận bàn thắng.
Mới đây, Maradona nói rằng đã không tính trước và phản ứng tức thì khi biết bản thân không thể với tới bóng trong lúc Shilton đang lao đến. Nhân sinh nhật thứ 60, nếu có điều ước, ông ước sẽ ghi một bàn thắng khác vào lưới tuyển Anh, nhưng bằng tay phải.
Cũng phải nói rằng Maradona rất may mắn khi không sống trong thời đại của VAR. Bằng không, pha ghi bàn ma mãnh ấy chắc chắn bị khước từ, đồng thời lĩnh thêm một chiếc thẻ.
Dù gì thì khoảnh khắc lịch sử ấy cũng đã diễn ra. Maradona gọi đó là "bàn tay của Chúa", đưa ra để trừng phạt người Anh, vốn mâu thuẫn sâu sắc với đất nước Argentina của ông sau Chiến tranh Falklands ngoài khơi Đại Tây Dương.
Và dù gì, đó cũng chỉ là khởi đầu cho điều tuyệt vời nhất sắp xảy đến, cái mà nhà làm phim người Hà Lan Joe de Putter mô tả là "phép màu duy nhất của thế kỷ 20".
4 phút sau bàn mở tỷ số, Maradona lại ở rất sâu bên phần sân nhà để kiếm bóng. Ông nhận nó từ đồng đội Hector Enrique và bắt đầu vũ điệu của mình. Đầu tiên, Maradona xoay người để loại bỏ Peter Beardsley và Peter Reid rồi tăng tốc, tiếp tục vượt qua Terry Butcher và cũng không cho Terry Fenwick cơ hội tiếp cận. Giờ thì chỉ còn thủ môn Shilton trước mặt.
Maradona chợt nhớ lại 6 năm trước, ông cùng từng đột phá trong vòng vây của 5 hậu vệ Anh rồi đối mặt thủ thành Ray Clemence. Cú dứt điểm sau đó chệch khung thành trong gang tấc. Chứng kiến khoảnh khắc đó, cậu em trai 10 tuổi Hugo của Maradona gọi và khuyên ông anh lần sau nên rê qua thủ môn rồi hãy sút. Hồi ấy Maradona đã rất tức giận và cho rằng đứa em chẳng biết gì về bóng đá.
Bây giờ anh thấy đó là giải pháp hợp lý. Vì vậy quyết định đẩy bóng thêm một nhịp, vọt qua tầm với của Shilton trước khi đưa bóng vào lưới trống. Một bàn thắng tuyệt mỹ, đẹp đến từng khoảnh khắc, lay động mọi xúc cảm và cho thấy bóng đá kỳ diệu hơn những gì người ta hình dung. Nó càng tuyệt vời hơn nếu biết rằng suốt cả trận đấu đó, Maradona là nạn nhân của đủ mọi tiểu xảo và bạo lực từ phía cầu thủ Anh. Nhưng tất cả không thể ngăn cản Maradona vút bay. Vì ở những năm tháng đỉnh cao, Maradona là Chúa.