Vince Carter đứng ở cuối băng ghế dự bị, cùng các cầu thủ khác chờ đợi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên. Trên các hàng ghế của sân State Farm Arena, nhiều khán giả đã bỏ về khi kết quả gần ngã ngũ, tuy nhiên, những người còn nán lại tại 4 phía khán đài bỗng liên tục hô vang điệp khúc: "Chúng tôi muốn Vince! Chúng tôi muốn Vince! Chúng tôi muốn Vince".
Dewayne Dedmon, như một thói quen xuyên suốt những trận đấu vừa qua trong mùa giải, tinh nghịch nhắc nhở bậc tiền bối của mình liệu anh sẽ còn lại bao nhiêu trận đấu trong sự nghiệp nữa. Ở trên khán đài, tiếng hô vang ngày càng lớn hơn. Khi ấy, trận đấu chỉ còn lại 19,4 giây trên đồng hồ điện tử, tỉ số là 136-128 nghiêng về phía New York Knicks và Atlanta Hawks gần như đã hết cơ hội giành chiến thắng trong hiệp phụ.
Trong lúc trận đấu đang diễn ra, NBA đã ra thông báo đình chỉ mùa giải vô thời hạn, sau khi trung phong của Utah Jazz là Rudy Gobert có kết quả dương tính với Covid-19. Vince Carter cần phải nhận thức rằng, nếu anh muốn có những phút giây thi đấu cuối cùng trong sự nghiệp, đó phải là ngay khoảnh khắc này.
Có khi nào trận đấu đó là điệu nhảy cuối cùng của Vince Carter?
Không để Vince Carter thêm thời gian suy nghĩ, Dewayne Dedmon lôi hẳn anh ra khu vực kỹ thuật để chuẩn bị thay người, khiến Vince Carter phải bất ngờ: "Này, cậu đang làm cái gì thế?". Như hiểu ý nhau, DeAndre’ Bembry và De’Andre Hunter cùng thúc đẩy Carter phải thực hiện điều này. Chỉ đến khi HLV trưởng Lloyd Pierce ra dấu hiệu cho anh phải vào sân, thì Vince Carter mới xiêu lòng.
"Lúc đó, tôi chỉ nghĩ như ‘Kệ vậy, biết làm sao giờ, chơi thôi’ mà không chú tâm đến gì khác", Vince Carter bồi hồi nhớ lại khoảnh khắc ấy.
Như một sự trớ trêu của số phận, những giây phút còn lại nhiều khả năng sẽ là những lần cuối cùng NHM được nhìn thấy Vince Carter thi đấu tại NBA. Anh trở thành tâm điểm của cả sân, những tiếng vỗ tay cổ vũ cho anh ngày một lớn. Sẽ không có một mùa giải chia tay trọn vẹn, sẽ không có một trận đấu tri ân, cũng sẽ chẳng có những lời tán tụng hay những bài phát biểu đẫm nước mắt, dù rằng anh hoàn toàn đủ tư cách bước vào "Ngôi đền Danh vọng" trong tương lai không xa.
Suốt những tháng ngày vừa qua, Vince Carter đôi khi nhận được những lời đề nghị từ phía đối thủ, rằng hãy ký lên một chiếc áo hoặc một đôi giày Nike Shox mang thương hiệu của riêng anh. Tuy nhiên, sẽ không có những chiếc áo được trao lại, điều mà mọi người thường thấy trong các môn thể thao đối kháng trên toàn thế giới. Thay vào đó, Vince Carter thường ký tên lên áo và đôi giày của mình, để đưa chúng cho nhân viên CLB dùng làm phần quà tới NHM.
Những năm tháng còn khoác áo Sacramento Kings, đã có nhiều người hỏi rằng liệu anh có muốn một điều tương tự mà NBA đã làm cho Dwyane Wade và Dirk Nowitzki, khi dành cho họ một vị trí trong đội hình của trận đấu All Star hay không, Vince Carter đã cười rằng: "Tại sao tôi lại cần nó chứ?".
Hai mùa giải tiếp theo trong màu áo Atlanta Hawks, anh cũng không nhận được quá nhiều sự chú ý, ngoại trừ điểm số thứ 25.000 trong sự nghiệp của anh được ghi vào rổ của Toronto Raptors, đội bóng đã biến anh trở thành một siêu sao, một biểu tượng của NBA.
Trong một đêm "điên rồ" với những điều chưa từng thấy ở NBA, sẽ là một điều tuyệt vời hơn để "Vinsanity" (biệt danh của Vince Carter) có thể làm gì đó đặc biệt với khoảnh khắc cuối cùng của mình. Vince Carter phát bóng cho Trae Young. Cầu thủ trẻ này dẫn bóng qua phần sân của New York Knicks, nhả bóng lại cho Vince Carter băng lên từ phía sau. Một cú ra tay chính diện, bóng đi vào rổ và BLV Mike Breen thay vì hô lên một tiếng "Bang" quen thuộc, ông gào lên trong micro "Thật không thể tin được" cho cú ném 3 điểm đầy ý nghĩa đó.
Hawks vẫn còn bị dẫn 6 điểm và Knicks chủ động làm chậm trận đấu khi đồng hồ chỉ còn 13 giây. Tất cả đã kết thúc, trận thua thứ 47 của Hawks dần hiện hữu, nhưng đối với những người có mặt tại State Farm Arena vào lúc ấy, đó chẳng khác gì một chiến thắng ngọt ngào ở vòng đấu Playoffs.
Brandon Goodwin chạy một vòng tròn lớn ở trên sân, đưa tay ra thành một biểu tượng 3 điểm như để ăn mừng cho cú ném của Vince Carter. Dedmon liên tục vẫy khăn ra dấu hiệu chia vui, trong khi Bruno Fernando thì nhảy cẫng lên như một đứa trẻ, xung quanh là những tiếng reo hò của những CĐV Hawks còn nán lại trên khán đài.
"Tôi thật sự rất vui. Nếu mùa giải kết thúc vào hôm nay, thì trận đấu này và 16 trận đấu còn lại sẽ được nhắc đến rất lâu sau đó nữa. Đó sẽ là những điều mà tôi không bao giờ quên. Ít nhất thì tôi đã ghi điểm trong cú ném cuối cùng của mình. Lạ thật đấy, nhưng là một kỷ niệm khó phai mờ", Vince Carter chia sẻ lại sau trận đấu.
Nếu mùa giải NBA 2019-2020 không thể tiếp tục diễn ra, đây sẽ là đoạn kết không một người chứng kiến dành cho Vince Carter. Anh không có gia đình bên cạnh, người thân nhất của anh cũng chỉ là một người bạn đang có mặt trên khán đài. Theo dự kiến trước đó, trận đấu vinh danh anh sẽ diễn ra vào ngày 15/4, Hawks thậm chí đã dành sẵn cái tên "H15tory Night" cho cái đêm đặc biệt ấy. Rốt cuộc, đã chẳng có một sự tri ân hay những video kỷ niệm. Chỉ có một cú ném sau cùng đến từ người đàn ông 43 tuổi ấy.
Trong trận đấu ngày hôm ấy, Atlanta Hawks biết được thông tin về việc giải đấu bị hoãn lại khi đang ở trong hiệp 4 đầy căng thẳng. Từng người một, từ băng ghế huấn luyện cho đến 4 phía khán đài, tất cả bỗng bàn tán xôn xao hơn về thông tin Covid-19 đã chính thức tấn công vào NBA. John Collins (Atlanta Hawks) khi ấy đang thực hiện một cú ném phạt, nhưng cũng không tránh khỏi sự bất ngờ khi được thông báo về một quyết định quan trọng đến như vậy. Đối với Atlanta Hawks và Vince Carter, họ hiểu rằng mùa giải gần như đã chính thức khép lại.
Bước chân vào NBA ở mùa giải 1998-1999, một chặng đường dài đã qua đối với Vince Carter nhưng thật trớ trêu thay, cái kết của nó lại chẳng thể đi đến hồi trọn vẹn. 15 trận đấu còn dang dở hẳn sẽ không thể khiến Vince Carter cảm thấy an lòng. Đáng lẽ ra, chuyến hành trình ấy đã có thể khép lại một cách trọn vẹn hơn, bởi lẽ chàng cận vệ già ấy đã nói rằng anh không bao giờ thi đấu thêm một lần nào sau mùa giải năm nay.
Đối với Vince Carter, anh vẫn đang trong tâm thế của một người buộc phải nghỉ hưu sớm hơn thường lệ khi đối mặt với giới truyền thông. Khi Carter đến với trận đấu ngày hôm ấy, anh không hề nghĩ rằng điều này sẽ xảy ra đối với mình. Nhưng sau khi trận đấu kết thúc, anh lại cảm thấy rất bình thản.
"Tôi không phải một người muốn trở thành tâm điểm chú ý như vậy. Hãy hỏi tất cả mọi người và họ sẽ cho bạn biết câu trả lời thôi. Tôi đánh giá cao về điều đó. Tôi chỉ làm hết sức công việc của mình và bước ra khỏi sàn đấu, với tôi thế là ổn lắm rồi. Tin tôi đi, cảm giác đó không hề tệ chút nào. Trận đấu thật sự rất tuyệt vời", người đàn ông 43 tuổi trả lời với đôi mắt vẫn còn vương chút dư âm của giọt nước mắt.
Chỉ một tháng trước sự ra đi của Kobe Bryant, trong một cuộc chuyện trò thân mật, Vince Carter đã hỏi huyền thoại của Los Angeles Lakers về cuộc sống sau khi nghỉ hưu sẽ như thế nào. Câu trả lời của Kobe Bryant đã làm cho Vince Carter phải kinh ngạc thật sự. Ở đó, anh không hề nuối tiếc quãng thời gian đỉnh cao mà còn là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời, vì anh được chứng kiến những đứa con gái của mình dần trưởng thành, được toàn tâm toàn ý đào tạo cho Gianna Bryant, cô bé cũng không may tử nạn trong vụ rơi trực thăng.
Vince Carter bồi hối nhớ lại về những giây phút trò chuyện cùng Kobe Bryant trước khi vụ tai nạn thương tâm ngày 26/1 xảy ra.
Ngày 21/12/2019, Kobe Bryant lại có dịp dự khán trận đấu giữa Atlanta Hawks và Brooklyn Nets và lại tái ngộ cùng Vince Carter một lần nữa. Lần này, huyền thoại của Lakers hỏi ngược lại Carter rằng, liệu anh đã sẵn sàng nghỉ hưu hay chưa. Đáp lại một cách bình thản, Vince Carter cho rằng cảm xúc của mình đã được định sẵn rồi.
Với những gì Kobe Bryant đã giành được trong sự nghiệp, huyền thoại này hoàn toàn cảm thấy sự yên bình trong giai đoạn sau khi giã từ đỉnh cao. Điều đó thôi thúc Vince Carter muốn biết những gì đang chờ đợi anh ở chương mới trong cuộc đời. Anh chưa muốn dừng lại, anh vẫn còn khả năng cống hiến, vẫn còn có thể giúp đỡ phát triển và ươm mầm những tài năng tương lai hoặc trở thành một phần trong cổ đông đội bóng nào đó.
Những năm tháng cuối sự nghiệp của mình, Vince Carter đã không còn khao khát tìm kiếm cho mình chiếc nhẫn vô địch nữa. Anh hiểu rằng thời thế của mình đã không còn, tuổi tác cũng không cho phép anh cống hiến với tất cả năng lực như trước nữa. Thay vào đó, anh tập trung vào công việc phát triển tài năng trẻ và muốn trở thành một thành viên trong ban huấn luyện. Ở Atlanta Hawks, Vince Carter cảm thấy hình bóng của chính mình thời trai trẻ trong John Collins và dưới sự huấn luyện của lão tướng 43 tuổi, Collins đang dần trở thành một xạ thủ đáng tin cậy ở NBA với hiệu suất 40%.
Đối với Cam Reddish, chàng tân binh đầy triển vọng của lứa Draft 2019, Vince Carter đã giúp cải thiện khả năng di chuyển của cầu thủ này, khiến anh cảm thấy thoải mái và linh hoạt hơn trong những pha xử lý ở vạch 3 điểm và hiệu quả đến ngay lập tức khi Cam Reddish đang có hiệu suất trên 40% kể từ tháng 1/2020.
Về phần Trae Young, ngôi sao tương lai của Hawks và cả NBA, Vince Carter đưa ra những lời khuyên quý báu và định hướng cho cầu thủ trẻ này trong cách cư xử của một ngôi sao mới nổi, giúp anh chuẩn bị tâm lý cho những áp lực tương lai và cả cách xử lý với giới truyền thông như thế nào.
Đối với một cầu thủ đã 43 tuổi, trải qua 4 thập kỷ thi đấu với nhiều đổi thay tại đấu trường NBA, thì chức vô địch không còn là tất cả. Nếu cần một chiếc nhẫn để hoàn thành trọn vẹn bộ sưu tập danh hiệu của mình, Vince Carter đã lựa chọn việc mài nhẵn quần của mình trên băng ghế dự bị ở một đội bóng lớn nào đó.
Nhưng không, Vince Carter đã lựa chọn Atlanta Hawks, một đội bóng với nhiều tài năng trẻ. Không những muốn trở thành một người thầy cho lớp cầu thủ mai sau, đâu đó trong tim anh vẫn văng vẳng một ước muốn được cháy hết mình trên sàn đấu, dù rằng đó chỉ là một vài phút ít ỏi, để anh còn có thể sống mãi với bầu không khí NBA thêm một lần nữa.
Nếu Vince Carter muốn được thi đấu cho đến tận những giây phút cuối cùng, thì đây cũng là cách đẹp nhất mà anh muốn mọi người nhớ đến mình. Chiến thắng vĩ đại của anh trong cuộc thi Slam Dunk Contest năm 2000, cú nhảy qua đầu cầu thủ cao 2m18 Frederic Weiss để úp rổ tại Olympic 2000 hay pha bóng đè hẳn cả một trung phong ngôi sao thời ấy là Alonzo Mourning để úp rổ trước mặt đối thủ. Đó là những khoảnh khắc nổi bật nhất trong sự nghiệp của Vince Carter, nhưng khi bạn nói về một cầu thủ vĩ đại đã trải qua 4 thập kỷ tại NBA, thì Vince Carter muốn bạn biết rằng anh ấy đã cống hiến sức mình cho bóng rổ như thế nào.
"Tôi muốn gửi lời đến bất kỳ ai, đặc biệt là những cầu thủ, khi mỗi sáng thức dậy ở độ tuổi 35, hoặc 40 như tôi chẳng hạn, bạn cố gắng vận động và cảm thấy điều đó khó khăn như thế nào. Tôi muốn cho mọi người thấy một người đã 43 tuổi, vẫn đang chơi bóng ở giải đấu cao nhất trên thế giới, thì là do anh ta có một tình yêu không gì so sánh được".
Liệu Toronto Raptors có thấu hiểu tới những suy nghĩ của Vince Carter và dành cho anh niềm vinh hạnh được treo áo tại nơi đây?
"Tôi muốn được mọi người nhớ đến vì cách đó. Tất nhiên, những gì nổi bật và khoảnh khắc tuyệt vời sẽ dễ dàng đọng lại trong tâm trí của đại đa số mọi người. Nhưng đối với tôi, tình yêu dành cho bóng rổ và khả năng thi đấu ở độ tuổi thế này là điều mà tôi muốn mọi người trân trọng và thấu hiểu. Thật sự là điều đó không hề dễ dàng một chút nào. Có những ngày, tôi phải đối mặt với thực tế và nói với HLV rằng ‘Này, tôi thật sự muốn nghỉ hưu rồi’. Ông ấy chỉ đáp trả lại rằng ‘Được thôi, nếu đó là điều cậu muốn thì sao cũng được’.
Lúc đó, tôi như bừng tỉnh lại. Tôi chợt nhận ra mình vẫn yêu bóng rổ mỗi ngày. Thật khó để nói ra điều đó bởi tình cảm trong tôi vẫn đậm sâu như ngày đầu vậy. Được góp mặt trên sân, hòa mình vào không khí của trận đấu, thậm chí không cần thi đấu nữa, chỉ cần có người ghé qua trò chuyện, tôi cung cấp cho họ những điều bổ ích, họ lắng nghe và hiểu nó, vậy là đủ. Tôi thích như vậy hơn. Một khi tôi đã vượt qua thì sẽ mãi là như vậy, trừ khi tôi trở thành một HLV, nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu", Vince Carter với những lời chia sẻ từ tận đáy lòng của mình.
"Tôi đã tập luyện rất chăm chỉ để có được thể trạng tốt nhất cho việc luôn sẵn sàng thi đấu, để có thể cạnh tranh với những người thậm chí còn đáng tuổi con của mình. Tôi muốn ra ngoài đó và thi đấu. Một khi bạn nghe một lời khen như ‘Anh ấy bao nhiêu tuổi rồi đấy, có vẻ như anh ấy vẫn thi đấu tốt kìa’, cảm giác thật sự rất khó tả. Nó gần như cảm giác khi bạn giành chức vô địch vậy. Ngồi mài quần ở băng ghế dự bị và không thể hòa mình vào một phần của trận đấu không phải là tính cách của tôi, cảm giác này sẽ giúp tôi phấn đấu nhiều hơn nữa. Đây thật sự là một chuyến hành trình tuyệt vời".
Atlanta Hawks đã phải cân nhắc rất nhiều trong trận đấu với New York Knicks, bởi đó có thể là lần cuối cùng Vince Carter được thi đấu dưới bầu không khí tại NBA. Trước đó, họ đã lên kế hoạch cho một điều đặc biệt trong trận đấu với Toronto Raptors, đội bóng khởi nghiệp của Vince Carter tại NBA vào tháng tới.
Hồi cuối tháng 1, trong một lần hành quân đến xứ Canada lạnh giá, Vince Carter đã nhận được rất nhiều lời cổ vũ. Tình yêu mà Vince Carter nhận được thật ấm áp, khác xa với cái không khí lạnh lẽo của quốc gia nằm ở vùng cực bắc châu Mỹ. Đối với Vince Carter, anh không thể hình dung được sự cuồng nhiệt của đám đông sẽ ra sao vào tháng tới, nhưng giờ thì trận đấu đã không thể xảy ra nữa.
Tuy nhiên, ở State Farm Arena, anh vẫn cảm nhận được tình yêu từ những người con của Canada. RJ Barrett, cầu thủ của New York Knicks, chính là người đứng cạnh anh ở khu vực tranh chấp sau ném phạt. Ngay từ thuở ấu thơ và bắt đầu tập luyện chơi bóng rổ, Barrett đã luôn xem Vince Carter như thần tượng của mình.
Quãng thời gian thi đấu cho Toronto Raptors đã biến Vince Carter trở thành một biểu tượng có sức hút mãnh liệt đối với nền bóng rổ của Canada và cũng là nơi anh khai sinh ra biệt danh "Air Canada" của riêng mình. Đối với lớp cầu thủ Canada hiện đang thi đấu tại NBA như Tristan Thompson, Kelly Olynyk, Jamal Murray hay Andrew Wiggins, họ luôn sống và trưởng thành với tấm gương Vince Carter để dõi theo và học tập.
Đó là cách mà Vince Carter trở thành tâm điểm của mọi người, bởi anh ấy luôn sẵn sàng giúp đỡ. Tôi có dịp gặp gỡ và trò chuyện cùng Vince Carter từ rất lâu trước đó, khi lần đầu tiên nhận công việc và bắt đầu viết về bóng rổ. Tôi đứng hồi hộp cạnh anh ấy trên sân, hỏi anh ấy về một lời khuyên cho sự nghiệp sau này. Tôi thật sự vẫn chưa thể tìm được con đường mình đang thật sự muốn trở thành như thế nào. Vince Carter chỉ đơn giản nói với tôi rằng, nếu tôi thành thật với con người của mình, nếu tôi đem đến sự công bằng cho tất cả, sẽ chẳng có gì thay đổi quá nhiều cho đến thời điểm đó. Nếu tôi mang lại sự tin tưởng cho các cầu thủ, họ sẽ chẳng bao giờ có vấn đề gì với tôi cả. – trích lời tác giả bài viết.
Lloyd Pierce, người đã dẫn dắt Vince Carter suốt 2 mùa giải đã qua tại Atlanta Hawks và chỉ lớn hơn Vince Carter đúng 1 tuổi, không quên tặng những lời có cánh cho chàng cận vệ già này. "Vince mang đến sức mạnh của một ngôi sao trong con người của cậu ấy. Cậu ấy rất thông minh, là một người đàn ông của gia đình. Sự lãnh đạo tài tình của cậu ấy là điều bạn có thể thấy rõ, chưa kể khả năng giao tiếp phi thường của cậu ấy nữa".
"Đối với tôi, có rất ít cầu thủ mà bạn có thể hiểu tác động của họ như thế nào vào trận đấu. Vince là một trong số ít người như thế. Sức ảnh hưởng của cậu ấy đã vươn tới tầm thế giới. Cậu ấy có cả một sự ủng hộ vững chắc ở Toronto Raptors, khi trở thành gương mặt đầu tiên trong lịch sử của CLB. Một số cầu thủ có được sự công nhận khi trung thành với một đội bóng, nhưng Vince thì khác. Mỗi đội bóng mà cậu ấy thi đấu, Vince đều nhận được sự tôn trọng nhất định, dù đó có là 2 năm, 4 năm hay một bản hợp đồng lâu hơn thế. Cậu ấy mang đến một sức mạnh ở đẳng cấp ngôi sao thực thụ và tầm ảnh hưởng của Vince đã không còn gói gọn trong sân đấu bóng rổ nữa".
Cho dù đây là mùa giải cuối cùng của Vince Carter, anh vẫn có những sự chuẩn bị kỹ càng như thể đây mới là trang đầu tiên trong sự nghiệp của mình. Mỗi chuyến thi đấu xa nhà, luôn có 2 chiếc xe buýt để chở các cầu thủ, BHL và những nhân viên khác đi đến sân đấu. Vince Carter không bao giờ ngồi lên chiếc xe buýt thứ hai. Anh muốn trở thành người đầu tiên vào sân để khởi động và tập làm quen với những cú ném. Điều đó đã được anh duy trì trong suốt nhiều năm qua tại NBA.
Bí quyết cho sự ổn định của Vince Carter cũng đơn giản như bao cầu thủ đỉnh cao khác, đó là sự hy sinh cần phải có. Những đêm trước ngày thi đấu, Vince Carter không bao giờ ngủ lại nhà bạn bè, tránh xa mọi cám dỗ tiệc tùng bởi anh muốn ngủ đủ 8 tiếng trong một ngày.
Bánh donut, bánh quy, những món ăn mà các cầu thủ tân binh hay mang vào phòng thay đồ của đội cũng không bao giờ được Vince Carter chạm vào, kể cả những món yêu thích của anh như bánh nhung đỏ hay bánh quy socola. Vince Carter không quan tâm đến những gì người khác nghĩ về mình, bởi anh muốn làm những gì có thể để có thể trụ lại lâu nhất tại đấu trường NBA.
Đối với một người đã chạm mốc 43 tuổi như Vince Carter, anh hoàn toàn có thể lựa chọn việc dừng lại. Anh có thể đi chơi golf khi rảnh và Trae Young có thể học hỏi thêm nhiều kỹ thuật golf từ Vince Carter. Những tháng ngày đến nhà hàng, gọi hamburger và không bao giờ đụng vào phần bánh mì cũng sẽ không còn nữa, nếu như Vince Carter muốn điều đó. Nhưng sau 22 năm chỉ biết đến tập luyện và thi đấu, tại sao Vince lại muốn thay đổi nó ngay lúc này chứ?
"Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng mình có thể trạng tốt nhất mà thôi". Vince Carter trả lời ngắn gọn, kèm theo một nụ cười.
Vince Carter sinh ngày 26/1/1977 tại Florida, Mỹ. Sau 3 năm thi đấu ở trường đại học North Carolina, anh được Toronto Raptors lựa chọn ở lượt pick thứ 5 trong kỳ NBA Draft 1998, trở thành một trong những cầu thủ đầu tiên đặt nền móng cho đội bóng non trẻ ở xứ Canada lạnh giá.
Sau khi gây dựng được tên tuổi trong màu áo Toronto Raptors, Vince Carter lần lượt thi đấu cho New Jersey Nets, Orlando Magic, Phoenix Suns, Dallas Mavericks, Memphis Grizzlies, Sacramento Kings và Atlanta Hawks. Trong thời kỳ đỉnh cao của mình, Vince Carter được biết đến như một trong những hậu vệ ghi điểm / tiền phong phụ xuất sắc nhất NBA và cũng là cầu thủ sở hữu những cú úp rổ đầy uy lực.
Trong cả sự nghiệp lẫy lừng của mình, anh đã có danh hiệu Tân binh xuất sắc nhất năm 1999, 8 lần lọt vào đội hình All Star, nhà vô địch cuộc thi Slam Dunk Contest năm 2000 và là cầu thủ duy nhất trong lịch sử NBA thi đấu trải dài suốt 4 thập kỷ (từ 1998 đến 2020). Vince Carter vẫn chưa một lần chạm tay được vào danh hiệu vô địch trong cả sự nghiệp của mình.