Xin chào, tôi là Nguyễn "Palette" Hải Trung. Thật vinh dự khi được lựa chọn trở thành nhân vật tiếp theo cho series này.
Tôi tự tin khẳng định mình là một trong những tuyển thủ sở hữu thành tích ấn tượng nhất Việt Nam vào thời điểm hiện tại, với 3 chức vô địch VCS và 2 lần được đi CKTG.
Nhưng trước khi bắt đầu, tôi có nhắc nhở nhỏ cho các bạn rằng, nội dung của tự truyện Palette không phải xoay quanh những danh hiệu, thành tích tôi đạt được. Nếu có đụng chạm đôi chút đến ai hoặc tổ chức nào thì xin hiểu cho, bởi đây là những lời tự sự tận đáy lòng sau những gì tôi đã trải qua.
- Cô ơi cho con chơi thêm 5 ngàn.
Tôi đứng dậy cố nói vọng ra ngoài cửa để bà chủ nét cỏ nghe thấy. Quán hơi nhỏ, kê được 2 dàn máy thì chẳng còn chỗ mà đi lại thoải mái nữa. Ấy thế mà lúc nào cũng đông, ồn nên cứ mỗi lần đang chơi mà sắp hết giờ là tôi phải gọi thật to ra ngoài xin chơi thêm.
Hồi ấy cả ngày chỉ ra quán ngồi chơi điện tử. Lắm lúc ngồi quá, tôi và lũ bạn nối khố trong xóm phải lấy hết can đảm ra xin bà chủ cho khất.
Được cái, dù mấy lần bị bà chủ quát tơi tả vì thiếu tiền ngồi net, được "hộ tống" về tận nhà nhưng tôi cũng không bị mẹ la. Biết tại sao không?
Theo quan niệm của mẹ tôi và mấy người hàng xóm thì game vào thời điểm ấy là cách giúp đám trẻ tránh khỏi những tệ nạn xã hội khủng khiếp hơn. Nghe đâu trong khu có người nghiện, bị đưa đi trại. Rồi nay nghe người này dính vào cờ bạc mất hết tất cả, nay nghe người kia bị bắt về tội giật đồ.
Thế nên dù có hôm đi về muộn một chút, chúng tôi chỉ bị nhắc chút xíu thôi. Lao ra rửa bát đĩa, giặt quần áo hộ mẹ là xong ngay ý mà.
Rồi có hôm, cả bọn bảo nhau là có trận chuyên nghiệp tổ chức ở nhà thi đấu Quân khu 7. Ban đầu hơi ngại vì xa. Nhưng sau một hồi nhìn, áng chừng "sức mạnh" của con xe đạp cũ, cộng với chút máu lửa thời "trẻ trâu", tôi và cả lũ đã bất chấp hết lao đến xem.
Cả bọn bị tiếng cổ vũ ở trong làm chết mê chết mệt nên vứt luôn xe đạp ở ngoài rồi tìm cách chen lấn vào đám đông.
Trộm vía, đứa nào cũng từng len lỏi từng ngõ ngách của các con phố nghèo Sài Gòn nên lách qua một rừng người chẳng là vấn đề quá nan giải. Khi ánh đèn sân khấu đập vào mắt, chúng tôi dừng lại, nhìn chăm chú vào những gương mặt đang tập trung của tuyền thủ. Không khí xung quanh sôi động, làm tôi cũng cảm thấy mình muốn đứng lên hò hét, cổ vũ cùng dù không thực sự là fan của bất kỳ ai trên sân khấu.
Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sức nóng thực thụ của một trận đấu chuyên nghiệp. Đương nhiên, chuyến đi mang ý nghĩa khai sáng ấy khiến tôi nung nấu ý định trở thành một tuyển thủ.
Một thời gian sau thì một anh lớn trong xóm thấy tôi có tiềm năng nên giới thiệu cho đi đánh giải nét cỏ. Tôi gặp thằng Còi (BigKoro), Lộc (Zeros) với nhiều đứa khác từ lúc ấy. Ban đầu là đối thủ nhưng sau "hóa thù thành bạn", vì mấy cái giải cỏ ấy trận chung kết toàn lũ mặt giặc chúng tôi không à.
Nhà thằng Còi hoàn cảnh đặc biệt, cũng giống tôi nên 2 thằng khá thân thiết. Không biết có phải vì vậy mà lúc Saigon Jokers chiêu mộ nó vào đội trẻ, nó quyết gọi tôi đi cùng không?
Lúc thằng Còi rủ, đội đã có sẵn Venus, Yijin và yT, toàn mấy đứa tôi đã quen mặt. Nên đương nhiên tôi muốn trở thành một phần của tập thể ấy.
Mà yêu cầu cũng khắt khe lắm, team cần một người đi rừng nhưng tôi không có biết chơi. Còi nó kể lại với BHL, quyết định cuối cùng là tôi sẽ đi hỗ trợ.
Thật ra tôi là thằng chuyên đi đường giữa. Nhưng lúc ấy chuyện đi đường nào đâu còn quan trọng, vì cơ hội có lẽ chỉ đến một lần. Tôi được chơi miễn phí cả ngày này, được ăn uống đầy đủ nữa này, thế là được rồi. Thi thoảng vô địch giải thì có tiền giữ cho bản thân một chút, còn lại đem về cho mẹ.
Và hỗ trợ cũng không tệ lắm nha các bạn. Quan niệm của tôi là để thắng trận thì đội nào cũng cần sự chung sức của cả 5 thành viên. Hỗ trợ có nhiệm vụ của hỗ trợ, không hào nhoáng bằng những đường còn lại nhưng vẫn vô cùng quan trọng. Nên tôi luôn gắng sức hoàn thành tốt vai trò của mình để hướng đến mục tiêu chiến thắng.
Thế là cùng thằng Còi, 2 đứa trở thành cặp bài trùng ở đường dưới. Sau này khi SAJ không may giải thể, chúng tôi bắt tay nhau sáng lập Young Generation (YG) để đánh từ VCS B. Tiền mua slot lúc ấy chúng tôi được quý nhân phù trợ cho quá nửa. Phần còn lại mỗi đứa góp vài trăm tiền để dành, rồi bằng cách thần kỳ nào đó xoay được đủ hết.
Đội có thêm Luân (Naul) từ Rạch Giá lên Sài Gòn, gọi được thêm cả Venus, nhưng đến Yijin thì đành chịu, vì hắn lúc ấy chưa đủ tuổi. Dù sao, với tôi đó vẫn là đội hình trong mơ. Cả bọn còn trẻ, đầy tiềm năng và sẵn sàng để đánh bại bất kỳ đối thủ nào.
Mùa giải năm ấy, chúng tôi thi đấu, tập luyện miệt mài dù không có nhà tài trợ. Tình cảnh khó khăn đến mức cả bọn phải kéo nhau đi ở nhờ gaming house người khác, ăn trứng nướng qua ngày.
Thi thoảng mẹ đi làm về có tiền, làm cơm đưa tôi mang đến cho cả đám ăn chung. Chúng nó chia nhau từng miếng thịt rồi xuýt xoa khen: "Mẹ thằng Trung đỉnh ghê mầy, nấu ăn không thua nhà hàng". Tôi cười tít mắt.
Những bữa cơm như thế đã làm nên YG, đội tuyển gây chấn động toàn quốc, được chọn đi CKTG.
Năm 2017 là lần đầu tiên chúng tôi được tận mắt chứng kiến cách người ta vận hành một sân chơi tầm cỡ thế giới. Chúng tôi, những đứa nhóc cách đây vài năm còn lang thang quanh những quán nét xập xệ vùng ngoại ô Sài Gòn nay được ăn ngon, mặc đẹp, thậm chí được trang điểm để lên hình.
Có nhân viên cố gắng lắm mà vẫn không thể giúp da của một số thằng bớt đen hơn. Ai bảo đi bêu nắng cho lắm vào.
Thật ra mấy nhóc chúng tôi còn xuề xòa, không câu nệ chứ tuyển thủ nước khác được chăm chút chu đáo hơn nhiều chứ không chỉ mỗi make-up. Có người thuê cả vệ sĩ đi cùng khi đứng giao lưu với fan, ở đâu, làm gì cũng có một ekip đi theo giúp đỡ.
Đó là cách họ chăm sóc, đối xử với một tuyển thủ. Nó toát lên vẻ chuyên nghiệp hơn rất nhiều lần tôi từng thấy ở nhà thi đấu Quận 7 trước đó, đầy hào nhoáng, sang trọng. Cả lũ chỉ biết tròn mắt.
- Uầy ước gì mình được như người ta. Tôi buột miệng. Lũ còn lại gật gù, riêng thằng Còi có nói gì đó nhưng tôi không nhớ.
Hồi ấy dù không có được thành tích cao nhưng chúng tôi đã đổi đời. Những gì chúng tôi nhận lại từ chơi game tăng tiến chóng mặt.
Mức đãi ngộ của cả nhóm tốt hơn này, chúng tôi có hội CĐV riêng này. Mẹ tôi được dịp nở mày nở mặt với bà con trong xóm, rằng bà có thằng con trai tài giỏi, được đại diện cho Việt Nam đi đánh giải thế giới.
Còn được lên báo nữa cơ. Cá nhân tôi hơi bị sốc một chút vì khi ấy nhận thức về sự nổi tiếng, những hợp đồng quảng cáo, tài trợ còn khá mơ hồ. Tôi ban đầu không quan tâm lắm. Quan niệm của tôi là cần cuộc sống đỡ khổ hơn một chút và được tiếp tục đánh giải là ổn.
Nhưng sự thật chuyện tiền nong không thể xem thường. Dù không muốn nhưng tôi vẫn phải căng mắt ra đọc những bản hợp đồng.
Thú thật là mấy thứ đó... rất khó hiểu và lằng nhằng.
Chúng tôi hầu hết là những đứa học hành không đến nơi đến chốn, nên khi cầm trên tay những xếp giấy dày cộp cả bọn chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Nhiều người biết chúng tôi ngờ nghệch nên tìm cách trục lợi. Có cảm giác họ không muốn giúp chúng tôi phát triển mà chỉ muốn mượn tạm hình ảnh để đánh bóng cái tên của chính họ. Họ đòi phải bỏ cái tên Buffalo đi, nhưng cả lũ quyết đấu tranh giữ lại bằng được.
Lúc chưa nổi tiếng, cả lũ nghĩ mãi mới ra cái tên ấy. Nó xuất phát từ một câu cảm thán, phát ra từ đám đông trong tiệm nét mà chúng tôi thường hay lui đến đánh giải cỏ: "Trời sao tụi trẻ trâu đánh ghê mầy?"
"Trẻ trâu" tiếng anh là Young Buffalo, hay Young Generation đó.
Bỏ qua vài chuyện lừa lọc đáng quên ấy thì theo tôi, lần đầu đi CKTG coi như là một thành công. Chúng tôi được va chạm với những nền LMHT phát triển hàng đầu, đúc kết nhiều kinh nghiệm thi đấu, trưởng thành hơn về mặt tư tưởng và tinh thần. Sau khi va chạm với một số người xấu, cả bọn cũng biết phải dè chừng hơn với những lời mật ngọt đáng ngờ.
Về mặt kinh tế, tổ chức thì sau một thời gian, cuối cùng chúng tôi cũng được trở thành một đội tuyển chuyên nghiệp thực thụ, mang tên Phong Vũ Buffalo.
Gaming house rộng rãi, cả bọn được ăn uống đầy đủ, sinh hoạt theo giờ giấc ổn định.
Mục tiêu bước vào mùa giải mới khi ấy có sự thay đổi lớn. Không còn "nỗ lực hết sức để được tài trợ" nữa, mà là "nỗ lực để vô địch", "nỗ lực để đi CKTG".
Và đương nhiên, lũ chúng tôi không muốn làm lót đường ở giải đấu ấy nữa đâu. Với sự xuất hiện của thằng Lộc, XuHao và Nhật, tôi tin cả lũ sẽ tiến xa hơn.
Sau chức vô địch VCS lần đầu tiên vào năm 2018 thì niềm tin ấy càng trở nên cháy bỏng.
Hồi đó PVB bước lên ngôi vị số một theo kịch bản quá dễ dàng. Adonis dù nỗ lực kéo về một ván đấu nhưng có cảm giác họ đã đạt đến giới hạn, trong khi lũ "trâu bò" chúng tôi thì chưa.
Đó là một ngày thật sự đáng nhớ trong đời, nhất là khoảnh khắc chuẩn bị được cầm chiếc khiên bạc. 5 thằng ôm nhau ăn mừng cực sung, cảm giác hưng phấn chưa bao giờ ở mức cao đến thế. Thực ra chúng tôi lên kịch bản tạo dáng trước ống kính kỹ lắm nhưng chẳng biết tại sao lại quên sạch lúc đứng trước đám đông. Lúc nháy mắt nhắc nhau thì phải ra phỏng vấn mất tiêu rồi. Hơi đen nhưng mà… "mùa sau làm lại".
Đến bây giờ, thi thoảng tôi vẫn nhớ về ký ức tuyệt vời ấy. Khung cảnh khá giống với YG ở GPL, khi chúng tôi được cổ vũ nồng nhiệt, pháo hoa bay khắp trời.
Thật sự quá hạnh phúc khi được cùng đám bạn thân đi từng bước đến chức vô địch.
Tôi nhớ lại lời chúc mừng của mẹ. Lúc cầm máy lên gọi, chỉ sau một hồi chuông là mẹ nhấc máy, như thể bà nhìn thấy tôi trên TV rồi canh trực điện thoại vậy. Mẹ nói mẹ tự hào lắm, ngay sau khi nói chuyện xong sẽ đem đi khoe khắp xóm. Tôi thì hứa sau bữa tiệc nhỏ cùng chúng bạn sẽ về gaming house ngay lập tức để mẹ bớt lo.
Không biết mấy đứa còn lại như thế nào, buổi đêm hôm vô địch VCS ấy, tôi không ngủ nổi vì vui. Cứ cười khúc khích đến mức thằng Còi phải mò sang phòng.
- Đêm rồi không ngủ, xem cái chi mà cười ghê vậy mầy?
- Không có gì mầy. Tôi mặt nghiêm nghị.
- Mầy giấu tụi tau cái gì hay ho thì cẩn thận đó nghen.
- Ờ.
Cuộc nói chuyện thiếu muối nửa đêm kết thúc bằng tràng cười.
Tình cảm của chúng tôi giản dị, mộc mạc như thế đấy. Hồi mới lập "tem", cả bọn thách nhau thống trị giải Việt Nam, rồi tiếp theo sẽ là gây tiếng vang ở giải quốc tế. Chúng tôi muốn cả thế giới phải nhìn vào mình với ánh mắt ngạc nhiên, thán phục.
Và để làm được điều ấy, Buffalo phải giành được ít nhất một suất vào tứ kết.
Cái này khác với kiểu nổi tiếng showbiz nghen. Sau chức vô địch, có người gọi tôi là ngôi sao, nam thần các thứ,... Tôi chẳng quan trọng lắm điều đó vì mong muốn duy nhất từ trước đến nay là cùng chúng nó đi đến hết thành công này đến thành công khác. Rồi tôi lại được ăn mừng cùng chúng nó, gọi điện thoại về cho mẹ khoe thành tích nè, nghĩ đến thôi cũng đủ thấy sướng rơn cả người.
Nhưng đương nhiên rồi, đó chỉ là mong muốn của tôi mà thôi. Hiện thực sau đó không lâu khiến tôi nghĩ rằng ở trong thế giới này, mình đúng là tên đại ngốc, khờ khạo nhất.
Ước mơ ở trên thực sự quá hão huyền.
Giờ tôi kể các bạn chuyện về một thằng vô địch mà không nở nổi một nụ cười, các bạn có tin không?
13/4/2019, Phong Vũ Buffalo bước vào trận chung kết VCS mùa xuân với tư cách là đội cửa trên so với EVOS Esports. Tỉ số chung cuộc là 3-1 nghiêng về chúng tôi. Kịch bản khá giống với chiến thắng trước Adonis hè 2018, lúc tôi và anh em đứng trên đỉnh LMHT Việt Nam lần đầu tiên.
Nhưng không hiểu sao, cảm giác khác xa lúc trước.
Chúng tôi chơi tệ, mắc những lỗi ngớ ngẩn mà giới chuyên môn chỉ nhìn qua là biết. Trong ván 4, EVOS lựa chọn đội hình gồm những vị tướng cực mạnh trong giao tranh tổng. Chỉ cần một tình huống lĩnh trọn combo từ Syndra, Galio, Kennen thôi là PVB sẽ "bốc hơi" trong nháy mắt.
Tuy nhiên, sự rời rạc trong lối chơi chung được khỏa lấp bằng những điểm sáng cá nhân. EVOS quá yếu ở khâu đi đường nên PVB cứ thế đè đầu cưỡi cổ. Khi có được trang bị mạnh thì tỉ lệ chiến thắng trong giao tranh chiếm đến 70%.
Mọi thứ đến quá dễ dàng thì bạn không cảm thấy thật sự trân trọng những gì mình đạt được. Điều này chẳng phải quá rõ hay sao?
Khán giả ở dưới thì vẫn cổ vũ nhiệt tình. Dường như vì quá cảm xúc mà họ không nhận ra có một chút gì đó gượng gạo trong lúc chúng tôi ra ăn mừng. Nhật thở hắt ra một tiếng, như kiểu trút được gánh nặng gì đó lớn lắm. Luân cười như mếu. Lộc nó cũng chẳng có cảm xúc gì.
- Vô địch rồi, đi ăn gì đây?
- Sao cũng được.
Mọi chuyện lắng xuống được khoảng một tuần. Trong khoảng thời gian ấy, chúng tôi được phép làm gì mình thích trước khi chính thức bước vào quá trình luyện tập.
Nhưng có vẻ như quãng nghỉ ấy hơi ngắn.
Khi tiến hành scrim cho MSI, nội bộ chúng tôi có xảy ra bất đồng về mặt chuyên môn. Nó nhỏ nhặt thôi, nhưng không hiểu sao cả bọn chẳng thể tìm ra tiếng nói chung.
Những chuyện như thế này, lúc thắng thì không sao. Còn thua, nó trở thành vấn đề vô cùng nan giải. Và lần gục ngã 0-3 trước Team Liquid như một đòn cực mạnh phá vỡ mọi nhận định, tư duy của chúng tôi về trò chơi này.
Chúng tôi trở nên bất ổn, tinh thần lung lay và có một chút sợ hãi sau khi để đối phương thắng 2 ván đầu tiên. Ván 3 dù cố gắng như thế nào thì kết quả vẫn như vậy, một vài tình huống tỏa sáng là chưa đủ để vượt qua ĐKVĐ Bắc Mỹ.
Lâu lắm rồi PVB mới thua một trận nặng nề như thế. Để tạm thời vượt qua nỗi sợ hãi, cả lũ quyết định ngồi với nhau. Hôm ấy một vài đứa đã dũng cảm nói ra, nhưng vấn đề cốt lõi vẫn chưa được giải quyết. Những trận thua ở vòng bảng MSI khiến xung đột bộc phát trở lại, thậm chí còn dữ dội hơn trước.
Năm 20 tuổi, tôi biết thế nào là sụp đổ.
Cảm giác đứng giữa 2 bên thật sự chẳng dễ dàng chút nào. Lựa chọn tốt nhất lúc ấy là nín nhịn, có lẽ thế? Tôi tự nhủ rằng đây chỉ là chút rạn nứt bình thường trong một tập thể, rằng mọi thứ rồi sẽ qua, chúng tôi sẽ lại vui vẻ như lúc trước.
Nhưng không phải vậy. Nguồn cơn trong lòng không thể tự nhiên mất đi, nó chỉ tạm lắng xuống, âm ỉ dồn nén rồi chờ lúc bùng cháy mà thôi.
"Niềm tự hào Việt Nam", "đội tuyển mạnh nhất lịch sử", là vỏ bọc bên ngoài. Bên trong PVB khi ấy là một sự hỗn loạn. Không phải ngẫu nhiên chúng tôi thay đổi bộ khung vòng khởi động, với sự xuất hiện của XuHao thay vì Meliodas ở vị trí đi rừng. Chi tiết như thế nào, xin phép không được kể rõ ở đây. Chỉ là, mọi thứ tệ đến mức khiến tôi cùng thằng Còi chỉ biết nhắn nhủ nhau: Thôi tem mình nó thế rồi, gồng được bao nhiêu thì gồng.
Chiến thắng trước G2 Esports được xem là điểm sáng duy nhất của PVB trước khi dừng chân ở vòng bảng. Đây không phải mục tiêu chính của cả bọn nhưng với người ngoài, thành tích này chấp nhận được. Họ đặt ra những kỳ vọng về chuyện đội hình toàn siêu sao của chúng tôi sẽ tiếp tục gắn kết với nhau tiến xa hơn trong những giải đấu quốc tế sắp tới, vì đã đánh bại được G2 (đội sau này lên ngôi vô địch) thì chẳng lý do gì mà phải chịu thua các đội tuyển khác.
Đó thực ra cũng là điều tôi muốn, nhưng như đã kể ở trên. Vào thời điểm đó, nó quá viển vông với một tập thể ẩn chứa vô số vấn đề như vậy.
Về sự ra đi của Lộc, toàn đội biết được điều đó sẽ xảy đến.
Buffalo bị phá bởi thế lực bên ngoài. Họ sử dụng những lời đường mật để lôi kéo, chia rẽ những đứa chiến đấu bên nhau từ bé như chúng tôi.
Nhưng thật ra, nguyên nhân chính cũng nằm ở những đứa trẻ trâu, cứng đầu chúng tôi mà thôi. Nếu những vụ cãi nhau nảy lửa ấy không bị tuồn ra ngoài thì người ta chẳng bao giờ có được cơ hội chia rẽ cả bọn. Hay đúng hơn, nếu chúng tôi đoàn kết thì chẳng một ai có thể làm được điều đó.
Điều cay đắng là, dù Lộc đã đi nhưng câu chuyện của Buffalo vẫn vậy. Tư duy chơi game của tôi khác với mấy đứa chúng nó, tôi đi lên còn chúng nó dậm chân tại chỗ, và có vẻ như đồng đội tôi không muốn nỗ lực tiến lên nữa. Thế nên dù muốn dù không những cuộc cãi vã vẫn xuất hiện rất nhiều.
Vài ngày trước khi VCS hè 2019 khởi tranh, chúng tôi có trận scrim với một đội tuyển của Philippines. PVB đổi tên, mất đi thằng Lộc thì vẫn là 5 thằng đương kim vô địch. Cộng với việc đối phương khá yếu nên chúng tôi cầm chắc trong tay chiến thắng. Quyết định hẹn họ scrim của BHL có thể coi là một hình thức lên dây cót tinh thần cho toàn đội.
Nhưng Buffalo đã thua đầy tủi nhục. Chúng tôi thua theo kiểu "quăng game", vứt toàn bộ lợi thế giành được trong suốt thời gian đầu vì vài tình huống đi lẻ khó hiểu, chiếm mục tiêu bất thành và mất tập trung.
Vốn là thằng ít bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng trận thua như giọt nước tràn ly.
Rầm!!
Tôi đập bàn rồi đứng dậy, bỏ về phòng riêng, mặc kệ mấy đứa tròn mắt ngơ ngác nhìn theo. Một lúc lâu sau đó, cơn giận của tôi nguôi đi một chút. Tuy nhiên không hiểu sao khi cứ nhìn thấy chúng nó, cảm giác tiêu cực lại ùa về.
- Mầy sao thế Trung? Thằng Còi hỏi.
Tôi không nói gì, trở về chỗ quen thuộc của mình rồi bấm tìm trận. Màn chuẩn bị trước giải của Buffalo gói gọn trong 2 từ "thảm họa", thế nên chuyện chúng tôi chỉ vào được top 4 chung cuộc là điều rất dễ hiểu.
Tức, khó chịu. Sau mùa giải ấy, tôi không muốn thi đấu cho Buffalo nữa.
Đến thời điểm hiện tại, tôi vẫn nhớ y nguyên ánh mắt đầy thất vọng, kèm theo sự bất lực của thằng Còi lúc tôi bày tỏ ý định muốn ra đi. Hai thằng đã đi cùng nhau từ lúc chưa có gì, cho đến vô địch Việt Nam và CKTG. Tôi đương nhiên không muốn chia tay thằng bạn nối khố, nhưng lúc đấy thật sự không còn sự lựa chọn nào khác.
- Xin lỗi Còi, tau chịu hết nổi rồi.
Cũng may, nó là một trong những thằng hiểu tôi nhất từ trước đến nay. Sau ánh mắt buồn bã đó là lời chia sẻ từ tận đáy lòng: "Không sao, ráng sống tốt nghen".
Sau này khi ngẫm lại, tôi cảm thấy mình thiếu bản lĩnh. Thay vì dẫn dắt cả đám đi lên, tôi lựa chọn rút lui.
Trong đầu tôi vào thời điểm đó chỉ nghĩ về những tập thể sẽ giúp mình tiếp tục đứng trên đỉnh cao danh vọng. Đó thực sự là mong ước của một kẻ đầy ích kỷ.
Năm 21 tuổi, lần đầu tôi được trải nghiệm cảm giác gia nhập một tập thể mới. Nhưng lần "nhảy việc" đầu tiên đó thật đáng quên.
Tôi chọn GAM vì nghĩ rằng ở đó có nhiều cơ hội hơn Team Flash bất chấp mức thu nhập thấp hơn và nhiều áp lực hơn, phải chứng tỏ bản thân trước những kỳ vọng lớn. Tôi chấp nhận, và sẵn sàng cho chuyện đó. Có điều, tôi không thể hòa nhập với môi trường mới.
Những gì BHL đội tuyển nói trong ngày đầu gặp gỡ khác xa với những gì tôi hình dung. Tôi bị sốc trong khoảng thời gian đầu tiên scrim cùng các thành viên mới bởi lịch trình dồn dập. Khi dần quen với điều đó, tôi lại bị sốc lần hai vì tư duy chơi game.
Sau khi mua được Zeros và Levi, GAM trở thành nhà vô địch của giải đấu. Dẫu vậy lối chơi của GAM rất thiếu gắn kết. Có cảm giác họ phóng túng quá, để quên mất Liên Minh Huyền Thoại là trò chơi cần nỗ lực đóng góp của 5 người. Một đội tuyển cần sự hòa hợp, vận hành mượt mà, đồng bộ đến từ mọi thành viên thay vì ai cũng muốn trở thành ngôi sao lớn nhất.
Khác biệt trong tư duy vận hành trò chơi làm tôi hiếm khi có cơ hội thể hiện mình. Và sự xung đột này cộng với tần suất train dày đặc khiến tôi tệ đi từng ngày.
"Không được mắc sai lầm, không được mắc sai lầm nữa", đã bao lần tôi vò đầu bứt tai tự nhắc nhở mình như thế. Nhưng càng cố tránh sai lầm, tôi càng mắc nhiều sai lầm hơn. Khả năng làm chủ được trận đấu đã rời bỏ tôi. Và tôi cảm giác rất rõ, mình đang chơi game theo bản năng.
Trong cố gắng vượt qua quãng thời gian khó khăn ấy, tôi đã xin BHL cho nghỉ 3 ngày không train, chỉ đánh xếp hạng để tìm lại cảm giác và động lực. Lệnh từ BHL áp xuống, nếu tôi mệt, Hieu3 sẽ vào thay. Tôi buộc tiếp tục gồng mình dù biết nó không có kết quả.
Đến mùa xuân năm 2020, hợp đồng của tôi với GAM còn hiệu lực khá dài. Nhưng tôi đã quá mệt mỏi, và chắc chết nếu ở lại đó đến khi kết thúc hợp đồng.
Mọi thứ thay đổi khi đại dịch Covid-19 ập đến. GAM gặp rắc rối về tài chính. Họ bắt đầu chậm gửi lương và tìm cách lấp liếm bằng những từ ngữ mập mờ, thiếu rành rọt.
Tôi nhận thấy đây chính là cơ hội để ra khỏi GAM, bởi luật cho phép hợp đồng của một tuyển thủ chính thức bị vô hiệu hóa khi đội tuyển chủ quản không trả lương trong vòng một tháng. Bằng một cuộc điện thoại cho anh Hoàng Luân, tôi được tự do bước vào cuộc phiêu lưu mới cùng Team Flash.
Sau khi gia nhập Team Flash, cảm giác muốn try-hard đã trở lại với tôi.
Mặc dù vậy GAM vẫn tiếp tục ám ảnh tôi. Fan của họ nhiều lắm, để ngay khi biết tôi rời đi, những người từng ủng hộ nay quay sang miệt thị và sỉ vả. Họ so sánh tôi với người này người khác, nói rằng tôi "đánh chẳng hơn ai", "chỉ biết nhảy vào mấy đội mạnh để ăn hôi".
Chửi trong các phiên livestream chưa đủ, họ còn nhắn thẳng vào hòm thư của tôi trên các nền tảng MXH. Sẽ là dối trá nếu nói rằng tôi không bị tổn thương. Song tôi không chết chìm trong sự miệt thị ấy, mà tìm thấy động lực cho mình. Tinh thần chiến đấu của tôi tăng lên gấp bội. Tôi muốn cùng Team Flash chứng tỏ cho fan của GAM nói riêng và tất cả những ai chỉ trích nói chung, rằng họ đã sai.
Mọi chuyện đương nhiên không dễ dàng. Team Flash khởi đầu VCS hè 2020 bằng 2 trận thua với cùng tỉ số 0-2. Đó là kết quả tệ hại nhất của một nhà ĐKVĐ. Khoảnh khắc nhà chính của chúng tôi nổ tung lần thứ 4 trong tuần đấu đầu tiên ám ảnh tôi kinh hoàng. Các bạn đã thấy khuôn mặt lạnh tanh của tôi trên sóng trực tiếp, nhưng không thấy tâm trí tôi đang bị giằng xé bởi hàng trăm suy nghĩ tiêu cực.
Và các bạn biết gì không? Sau khi thua nhiều như thế, tập thể chúng tôi phải ngồi lại nói chuyện với nhau. Tôi sợ cái cảm giác đứng giữa, nhìn đồng đội chửi bới lẫn nhau ở Buffalo lắm.
- Sao thế? Thằng Vương (Slayder) vỗ vai khiến tôi trở về thực tại.
- À không có gì đâu. Tôi cười trừ.
- Không sao đâu, về cả lũ cùng ngồi lại để tìm ra vấn đề. Nay tau bao nghen.
Lời an ủi của thằng Vương khi đó có chút tác dụng, khiến tôi bình tâm trở lại.
Thật ra buổi họp diễn ra không tệ. Ngay từ đầu, bầu không khí từ tốn đã cho tôi một cảm giác khá dễ chịu. Tụi nhỏ ở đây hiền, xung đột vẫn xảy ra nhưng không có cãi vã, lớn tiếng, chỉ là những lời góp ý nhẹ nhàng.
Trên hết, chúng tôi chia sẻ cùng một tư duy về trò chơi này. Cả đám đều đồng ý xây dựng một tập thể cần đoàn kết, lối chơi hỗ trợ lẫn nhau ở mọi vị trí chứ không chỉ tập trung vào một vài người. Điều ấy giúp đầu óc tôi thoải mái, tập trung hơn trong lúc luyện tập và thi đấu. Mấy đứa kia cũng vậy.
Vào thời điểm Team Flash đánh bại GAM để giành một suất đi CKTG, cả đám lao vào ôm nhau ăn mừng.
- Lâu lắm rồi mới thấy mầy cười tươi như này đó Trung. Thằng Luân vỗ vai.
Còn phải nói hử. Chiến thắng ấy đối với tôi là một thành công kép. Vượt qua GAM, tôi đã chứng tỏ được triết lý thi đấu của họ đã sai. Nó càng trở nên ý nghĩa hơn khi đem đến cho cá nhân tôi lần tham dự CKTG thứ 3. Mọi thứ thật ngọt ngào, không một chút gượng gạo.
Mấy đứa được đi lần đầu như Slayder, EGO đều rơi nước mắt, làm tôi nhớ về chính mình khi trước, thời còn chiến đấu cùng Buffalo.
Nhưng sau một buổi tối ăn mừng, ngay ngày hôm sau chúng tôi phải đưa mọi thứ về quy củ vì còn một trận chung kết vô cùng quan trọng trước mắt.
Cái hồi hay tin không được đi CKTG, cả lũ cứ ngồi nghe ngóng, chờ đợi vào 1% mà anh Hoàng Luân nhắc đến trong phát biểu của mình.
Sau khi thông tin chính thức được đăng tải, cả bọn cứ lủi thủi mỗi đứa ngồi một góc. Nhưng tôi chắc chắn rằng chúng nó sẽ sớm lấy lại tinh thần thôi vì đây đâu phải là cơ hội duy nhất. Cánh cửa đến với CKTG vẫn còn rộng mở nếu chúng tôi giữ được bộ khung như hiện tại cho mùa giải năm sau.
Mà thôi, có lẽ tôi đừng nên mơ mộng viển vông cho tương lai xa mà hãy nhìn trực tiếp vào thực tại.
Từ lúc gia nhập GAM hay sau này là Team Flash, Palette ngây ngô thời xưa đã chính thức không còn. Tôi không dám coi tất cả thành viên là gia đình như với mấy thằng nhóc Buffalo, chỉ luôn tự nhủ rằng đây là công việc của mình và sẽ cố gắng hết sức để đưa toàn đội đi lên.
Team Flash không giống như Buffalo, sẽ không bao giờ như thế. Tôi chẳng thể đem những gì mình làm với những người đồng đội, bạn cũ của mình ra áp dụng ở đây.
Bù lại, mái nhà này đem đến một sự chuyên nghiệp mà tôi hằng ao ước. Đương nhiên nếu không đáp ứng được nhu cầu, tôi sẽ phải ra đi.
Tôi được BHL khuyến khích tự phát triển bản thân trong khoảng thời gian này. Nghe theo lời khuyên của các anh chị thân thiết, tôi đã đi tập thể dục. Dường như những bài tập ấy có thể giúp tôi trút đi gánh nặng, áp lực và suy nghĩ tiêu cực mỗi khi chúng ập đến. Tôi ước mình làm như thế sớm hơn.
Thêm nữa, tôi được cho phép đi học tiếng Anh. Lời đề nghị muốn được ra nước ngoài thi đấu của tôi được BQL của đội tuyển chấp nhận. Họ còn giúp tôi tìm kiếm những trung tâm có tiếng nhất Sài Gòn nữa.
Được đội tuyển ủng hộ, coi trọng như vậy là điều thực sự tuyệt vời.
Còn về chuyện muốn thi đấu ở nước ngoài, thực ra tôi đã đặt mục tiêu từ rất lâu rồi.
Nó tới từ khoảnh khắc tôi buột miệng nói muốn được như người ta, thời cùng YG sang Trung Quốc đi dự CKTG đã kể phía trên đó.
Và không hiểu sao, nhiều lúc chợp mắt tôi lại nhớ đến cái cảnh tượng cả đám đứng nhìn lén người ta khi ấy. Tôi vẫn nhớ như in cảnh thằng Luân và thằng Còi bá vai bá cổ nhau cười tít mắt. Ren dù nhiều tuổi hơn cả đám nhưng cũng phải há hốc mồm kinh ngạc.
Cả đám khi ấy cùng chung một ước mơ, cùng chung một mục tiêu. Đáng tiếc thay, vì nhiều sự việc xảy ra bầy trâu không thể cùng chung một chiến tuyến nữa.
À, nhớ rồi nhớ rồi. Tôi nhớ thằng Còi khi đó nói gì rồi.
Nó bảo: "Mọi người cố sau này đi tiếp nghen".
Đương nhiên rồi. Và tau sẽ làm được hơn thế nữa cơ.