Quế Ngọc Hải bước lên chỉnh lại quả bóng rồi lùi lại, di chuyển sang trái sau đó chạy đà, vung tay, dậm nhảy rồi sút bằng chân phải vào góc xa. Một phong cách quen thuộc mà đội trưởng ĐT Việt Nam đã thể hiện ở Asian Cup 2019. Bất chấp áp lực lớn, trung vệ 26 tuổi vẫn là chính mình. Tự tin và đĩnh đạc, bản lĩnh và chính xác.
Nhưng nếu như sau pha lập công vào lưới Yemen hồi đầu năm, Ngọc Hải chạy đi với đôi tay dang rộng, sau đó trượt lên cỏ, khoanh tay đầy kiêu hãnh, thì ở đây, trên đất Thái, anh hướng về phía khán đài sau khung thành, nơi tập trung rất đông các CĐV Thái Lan, đặt tay lên môi thay cho lời muốn nói: Hãy im lặng!
Phải ở Thunder Castle bạn mới hiểu tại sao Ngọc Hải lại làm như vậy. Anh cùng các đồng đội đã chiến đấu dưới những tiếng la ó trêu chọc từ người hâm mộ Thái Lan, vốn vẫn còn ấm ức sau thất bại cách đây ít ngày. Và tới loạt đá luân lưu, họ đã tập trung ở đó, cố gắng khiến các cầu thủ của chúng ta phân tâm bằng những âm thanh huyên náo, cùng ngón tay chỉ xuống đất.
Dường như mọi sự bực bội đã được dồn lên quả bóng, và khi nó đi vào lưới, người đội trưởng không thể kìm nén cảm xúc thêm được nữa. Anh muốn những âm thanh thù địch kia câm nín, và một lần nữa nhấn mạnh, rằng Việt Nam đang ở đây, không sợ hãi, đầy kiêu hãnh, đồng thời là những người chiến thắng.
Đó không phải vì chúng ta đã vô địch AFF 2018, vào tới tứ kết Asian Cup và mới đây, đánh bại Thái Lan ngay tại giải đấu của họ, King’s Cup. Mà bởi cách chúng ta đã chiến đấu để sau dó ngẩng cao đầu.
Trước khi trận chung kết giữa Việt Nam và Curacao bắt đầu, Thái Lan đã bước vào trận tranh giải 3 với Ấn Độ. "Bầy voi chiến" của HLV Sirisak Yodyardthai thất bại bởi bàn thua duy nhất phút 17. Phút 17, tức là họ đã có ít nhất 73 phút, bằng thời gian đi từ Bangkok tới Chon Buri, để tìm kiếm bàn gỡ hòa. Thế nhưng họ không thể, thậm chí không cho thấy nỗ lực cho việc đó.
Trong khi đó, Việt Nam nhận bàn thua ở phút 58, nhưng các cầu thủ của chúng ta không bao giờ có ý nghĩ bỏ cuộc, chấp nhận thất bại. Dù rằng, trước đối thủ như Curacao, trong tình trạng mệt mỏi vì 90 phút chiến đấu với người Thái, một trận thua có thể hiểu được.
Nhưng thầy trò Park Hang-seo vẫn kiếm tìm kết thúc khác tốt đẹp hơn. Và cũng không ai nhận thấy tâm lý nóng vội hay hoảng loạn, tất cả đã chơi như họ vẫn chơi, với niềm tin mãnh liệt rằng rồi chiến quả sẽ đến.
Nó đến thật, vào phút 82, sau một pha dàn xếp tấn công bài bản và đẹp như mơ. Văn Kiên, trong lần đầu tiên khoác áo đội tuyển nhưng như thể đã chơi trong màu áo đỏ nhiều năm, bình tĩnh chuyền vào trung lộ. Quang Hải, dù không có một trận xuất sắc, vẫn đủ tỉnh táo để nhấc chân, bởi biết Đức Huy đang chờ sẵn phía sau, sẵn sàng cho một cú dứt điểm sắc, ngọt vào góc chết.
Đã từ lâu, thái độ không bỏ cuộc, không ngã lòng trước khó khăn để chiến đấu đến phút cuối cùng trở thành thuộc tính của ĐT Việt Nam. Các đối thủ dù mạnh đến đâu, họ vẫn tiến lên với niềm tự hào và không chút e sợ. Và nghịch cảnh có thể ập xuống, lăm le dồn họ vào thất bại, đó là lúc họ quật khởi, thể hiện cái gọi là "hào khí Đông A", tinh thần không bao giờ khuất phục của người Việt.
Bạn có thể thấy điều đó ở đội trưởng Ngọc Hải. Anh đã mắc không ít sai lầm trong trận chung kết với Curacao, đặc biệt là 2 tình huống có thể dẫn đến bàn thua ở các phút 70 và 74. Nhưng anh ta không bị đánh gục, mà lập tức đứng dậy từ các sai lầm, lăn xả để cứu nguy và chứng tỏ vai trò thủ lĩnh.
Vì vậy, chiến thắng vào phút 90+4 trước người Thái không phải một sự tình cờ. Và tỷ số không phải khác biệt duy nhất giữa Việt Nam và Thái Lan. Nó còn về tinh thần, ý chí và sự khát khao. Trên hết, là lòng yêu nước. Để luôn chiến đấu với dòng máu sục sôi cùng niềm tự hào dân tộc.
Hành động của Ngọc Hải, khi đặt ngón tay lên môi và sau đó, giơ lá quốc kỳ trên ngực áo, là lời nhắc nhở nghiêm khắc cho Thái Lan. Thay vì cố làm mọi cách để hạ bệ Việt Nam, bằng bạo lực sân cỏ hay những tiếng la ó trên khán đài, hãy nhìn nhận nghiêm túc những sai lầm và làm lại, bắt đầu từ thái độ chơi bóng.
Bằng không, "Bầy voi chiến" chỉ tiếp tục dấn sâu vào quá trình tầm thường hóa trong sự thăng tiến của Việt Nam. Từ lâu rồi, những chiến binh áo đỏ đã không một lần ngoái lại phía sau. Họ luôn hướng về phía trước và biết rằng, với cách họ đã chiến đấu, những cột mốc chói lọi đang chờ đón.