Hà Nội ngày 13/10/2018
Hôm nay là một ngày bận rộn các bạn ạ. Buổi sáng, tôi dậy sớm chuẩn bị kỹ càng cho buổi phỏng vấn HLV Park Hang-seo. Nhưng vì thời gian dành cho 1 buổi phỏng vấn khác nên thầy Park đã không thể trả lời thêm câu hỏi nào từ tôi. Thầy Park sáng nay có vẻ rất vội, tôi cảm thấy điều đó trong phong thái của ông. Cũng dễ hiểu bởi còn rất nhiều việc phải làm với đội tuyển lúc này.
Sáng nay tôi lại ấn tượng với mấy đứa trẻ con ở CLB Thái Sơn Bắc. Chúng nó có 1 cuốn sách và sưu tập đủ mọi chữ ký của các cầu thủ trong đội tuyển. Tôi còn nhớ ngày bé tôi hâm mộ bóng đá điên cuồng, nhưng tôi nói thật nhé, tôi chưa xin chữ ký của bất cứ ngôi sao nào gặp mặt. Với tôi 1 bức ảnh chụp cùng là đủ để mình cảm thấy hạnh phúc rồi. Và với những người xin chữ ký cầu thủ thì thực sự tôi cảm thấy rất nể phục tình yêu của họ. Bọn trẻ con chúng nó rất hạnh phúc vì có được 1 điều gì đó từ thần tượng của mình. Tôi biết sau thành công của các em U23, sự đam mê bóng đá được lan toả, nhưng phải gần những người thật, việc thật, bạn mới thấy được nó len lỏi vào các em như thế nào. Đặc biệt lại đến gần tận các cầu thủ nhí của bóng đá nước nhà, đó là một điều vô giá mà chẳng phải đất nước nào cũng làm được. Tôi còn nhớ nước Nhật, sau thất bại tại World Cup 1994, họ ra hẳn 1 bộ truyện tranh Tsubasha và Jindo để truyền cảm hứng có các em nhỏ. Ngày đó chẳng có nhiều thứ để chơi, và bộ truyện tranh đó đã giúp cho Kagawa đặt chân tới Manchester United hay Honda được thi đấu tại trời âu, là niềm tự hào của người dân Nhật Bản.
Tôi chưa bao giờ thấy bóng đá tác động được đến nhiều tầng lớp xã hội như thế vào thời điểm hiện tại. Hôm nay tôi đến sân tập, có quá đông các CĐV có mặt để dõi theo những bước chạy của Xuân Trường, Công Phượng… Trước đây đi tác nghiệp, chỉ có mấy anh em phóng viên với nhau. Hôm nay tôi nghe lỏm được 1 cuộc điện thoại của anh công nhân nọ gọi về cho con:" Con ơi bố vừa làm xong, định đi ăn nhưng biết Quang Hải tập, bố chạy ra đây xem, nhìn thấy bằng xương bằng thịt rồi con nhé. Về bố kể cho con nghe, đông lắm…".
Một ngày bận rộn nhưng vô cùng hạnh phúc. Ảnh: HL
Thú thực tôi vô cùng hạnh phúc các bạn ạ, bạn biết sao không?
Ngày xưa bố tôi cũng là người lao động, sở thích và đam mê chẳng có gì nhiều, bố tôi và những người đồng nghiệp hay chơi phỏm để giết thời gian. Tôi không cho rằng đó là thứ khiến những người công nhân hạnh phúc. Nhưng tôi tin rằng, cuộc điện thoại hôm nay của ông bố kia là một niềm vui đối với người con trai của ông ấy và cũng với chính ông ấy. Như vậy là thay vì tan làm chơi phỏm thì tan làm ta đi xem đội tuyển tập.
Kế đến là 1 bà mẹ trẻ, chị mang theo 1 đứa con đi cùng, bạn biết tôi buồn cười thế nào khi nghe họ nói chuyện không? Cuộc hội thoại như thế này
- Chút nữa con nhớ cầm cái áo xin chữ ký chú Trường, còn mẹ chạy đến chỗ chú Toàn, con nhớ chưa
- Mẹ ơi nhưng con mãi không nhìn thấy chú Trường của mẹ đâu
-Tí nữa mẹ chỉ cho, con yên tâm
…
Bạn nghĩ sao? Tôi vừa vui vừa buồn cười các bạn ạ.
Sau cùng, tôi hi vọng những điều tốt đẹp, hạnh phúc này sẽ được tiếp tục lan tỏa vì nó xứng đáng được như vậy. Chúng ta phải cảm ơn những điều tuyệt vời mà các bạn tại lứa U23 vừa rồi làm được… Tôi làm nghề và cảm nhận rõ rệt rằng, các bạn trẻ đó đã thực sự mang bóng đá trở lại với không chỉ chúng tôi, mà đến mọi miền tổ quốc, đến mọi tầng lớp…
Một ngày dài nhưng thực sự rất vui và nó cứ âm ỉ mãi cho đến khi tôi đặt dấu chấm hết cho những dòng nhật ký ngày hôm nay.
Người hâm mộ vây kín cầu thủ đội tuyển Việt Nam sau buổi tập chiều 13/10.