Thế nào là địa ngục trần gian? Có phải đó là nơi các bạn không được yêu thương, hay là nơi các bạn phải sống khổ sở, nghèo khó? Tôi đoán ai cũng có một địa ngục của riêng mình. Tôi đã từng ở nơi kinh khủng như vậy trước khi quay trở lại cuộc sống bình thường.
Đúng thế, địa ngục tôi nói đến chính là trái đất này, khi tôi không được chơi bóng nữa.
Kể từ khi cất tiếng khóc chào đời, cuộc sống của tôi thật sự quá rất dễ dàng. Một thế giới trong mơ bao gồm tất cả những thứ tốt đẹp đến với tôi ở độ tuổi nhiều người vẫn đang chưa biết phải lựa chọn con đường nào. Tôi được ra sân thi đấu trước Yellow Wall – Bức tường Vàng (CĐV Borussia Dortmund) – khi mới 17 tuổi. Tôi được 2 HLV vĩ đại của lịch sử bóng đá chỉ bảo. 22 tuổi, tôi ghi bàn ấn định thắng lợi cho Đức trong trận chung kết World Cup 2014.
Khi nhìn lại, tôi biết lúc đó còn quá trẻ để nhận ra cuộc sống của mình tuyệt vời đến mức nào. Tôi đã không trân trọng nó như nhiều người tưởng.
Và rồi tôi bị ốm.
Cánh cổng "địa ngục trần gian" mở rộng chào đón.
Nhưng trước tiên xin được nói về những ký ức tươi đẹp trước. Hãy bắt đầu với HLV Juergen Klopp.
Klopp là người thầy đầu tiên, người dành trọn vẹn niềm tin dù tôi là thằng nhóc 17 tuổi. Ông ấy trước kia và hiện tại chẳng khác gì nhau. Klopp thực sự có biệt tài trước ống kính máy quay, luôn khiến mọi người cảm thấy vui vẻ, thú vị bằng những câu trả lời hóm hỉnh. Tuy nhiên, đó chỉ là một khía cạnh con người của ông ấy thôi.
Chắc hẳn mọi người đã quen với Juergen Klopp đầy máu lửa bên ngoài đường pitch. Nhưng thử tưởng tượng bạn là một cầu thủ mới 17, 18 tuổi nhưng lại lười nhác, không nỗ lực luyện tập mà xem. Ông ấy sẽ hóa thành một gã vô cùng đáng sợ, lao đến và mắng xối xả vào mặt bạn không ngớt. Tin tôi đi, tôi từng trải qua điều đó rồi.
"Cậu nhóc kia, cậu cần phải thể hiện niềm đam mê rõ ràng hơn nữa! Cậu cần phải thể hiện hết khả năng của mình! Khốn kiếp, cố lên nào!!"
Thật dữ tợn, phải không? Nhưng bạn sẽ phải há hốc mồm kinh ngạc nếu biết điều gì ông ấy sẽ làm sau mỗi lần mắng học trò như vậy. Ông ấy sẽ đi đến khoác vai và hỏi: "Mario, cậu khỏe không? Cùng nói chuyện một chút nhé. Cậu gặp vấn đề gì hả?"
Klopp là người như vậy đó.
"Đừng dại mà lười nhác với Klopp", Gotze chia sẻ.
Ông ấy biết cách kiểm soát tôi. Klopp là một bậc thầy về chiến thuật, nhưng điều khiến ông ấy trở thành một người vô cùng quan trọng đối với các cầu thủ trẻ chính là tính cách. Tôi chưa từng gặp một HLV nào vui đến vậy. Tôi sẽ không bao giờ quên ký ức về trận cười hả hê vào một buổi trưa hè tại thành phố Dusseldorf, lúc Klopp hối hả đi gặp bác sĩ để… cấy tóc cho đỡ hói.
Tin Klopp phải đi cấy tóc lúc đó rất "hot" tại Đức. Mặc cho tôi và các cầu thủ khác trêu đùa, ông ấy cười hớn hở và khoe kiểu đầu mới mình sắp có. "Thế nào? Nhìn ổn chứ các cậu. Mario đừng lo nhé, tôi sẽ lưu số điện thoại".
Tôi nói: "Ý thầy là sao?"
Klopp: "À, số điện thoại của bác sĩ cấy tóc. Tôi lưu lại để lần sau cho cậu dùng. Tin tôi đi, một vài năm nữa là cậu cũng giống tôi thôi". Nói xong câu đó, Klopp cười lớn và đi mất.
Trong trường hợp đó, khi bị cầu thủ bắt gặp sắp đi cấy tóc, tôi cá là HLV nào cũng phải cảm thấy xấu hổ. Nhưng Klopp không như vậy, ông ấy cười rất nhiều và có khả năng tạo ra một bầu không khí đầy vui tươi xung quanh mình.
Tôi phải cảm ơn Klopp rất, rất nhiều. Ông ấy đã cho tôi một khởi điểm hoàn hảo. Tôi cùng Klopp gặt hái nhiều thành tích lớn tại Dortmund trong những năm tươi đẹp đó. Từ năm 10 tuổi đến năm 20 tuổi, tôi sống ở một nơi quen thuộc cùng gia đình, chơi bóng cho CLB quê nhà và chẳng gặp bất kỳ vấn đề gì cả.
Mọi thứ thật yên bình, cho đến khi tôi quyết định rời bỏ Dortmund ở tuổi 20.
Gotze đã có một thanh xuân hoàn hảo, đáng mơ ước tại Dortmund.
Đến thời điểm này, chắc chắn có nhiều người đặt dấu hỏi cho hành động của tôi. Nhưng thực tế đó không phải quyết định mà tôi có thể đưa ra chỉ sau một buổi tối. Rời bỏ Dortmund, rời bỏ Klopp, tính đến hiện tại là quyết định khó khăn nhất tôi từng đưa ra. Bayern trước đó đã liên tục chèo kéo tôi gia nhập CLB của họ. Ban đầu, tôi khăng khăng từ chối. Tuy nhiên kể từ khi Pep Guardiola được bổ nhiệm vào ghế nóng, tôi đã bị lung lay.
Lúc 20 tuổi các bạn thế nào? Tôi cá là ở độ tuổi đó, chẳng ai biết thế giới hoạt động ra sao. Tôi chỉ biết lúc đó mình đã sống quá lâu ở cùng một khu vực, chơi quá lâu cho một đội bóng. Vì thế tôi tự nhủ mình cần một chút thay đổi trong cuộc sống thường ngày lẫn môi trường luyện tập, thi đấu. Tôi nghĩ về với Pep Guardiola mình sẽ trưởng thành hơn, trở thành một cầu thủ giỏi hơn.
Vì thế tôi xách va-ly lên, hào hứng nhìn về con đường dài và đương nhiên không biết trước hậu quả.
(Còn tiếp)
Mario Goetze sinh ngày 3/6/1992 tại thị trấn nhỏ Memmingen, Bavaria, Đức. Khi mới lên 3, Goetze đã được nhận vào lò đào tạo trẻ của SC Ronsberg. Năm 2001, anh chính thức được nhận vào đội trẻ Dortmund, đội bóng quê hương. Goetze ra sân lần đầu cho Dortmund vào năm 2009, khi anh mới 17 tuổi. Kể từ đó, tài năng của Goetze nở rộ. Anh giúp Dortmund của Klopp vô địch Bundesliga 2 lần liên tiếp từ năm 2010 đến 2012.
Sau khi chuyển đến Bayern Munich, Goetze vô địch thêm Bundesliga 3 lần giải bóng đá hàng đầu nước Đức. Năm 2016 anh chính thức trở về khoác áo đội bóng chủ sân Signal Iduna Park. Trong màu áo ĐTQG Đức, Goetze ghi được 17 bàn sau 60 lần ra sân. Đỉnh cao chói lọi của Goetze là bàn thắng duy nhất của trận chung kết World Cup 2014, mang về cúp vàng thế giới cho ĐT Đức.
Bạn nên quan tâm