Ngược thời gian về đầu năm 2009, Julien Faubert đang hạnh phúc ở West Ham. Trong mùa thứ hai tại đây, anh dần được đá chính nhiều hơn, và ở hành lang phải, góp sức cùng các đồng đội giúp đội bóng tránh khỏi nguy cơ xuống hạng.
Một ngày giữa tháng 1, cầu thủ chạy cánh người Pháp đang trên xe bus để tới Upton Park, chuẩn bị cho cuộc tiếp đón Fulham thì điện thoại reo. Phía bên kia, một người đồng hương của anh tự xưng là đại diện của Real Madrid. Ông ta muốn trao đổi về vấn đề chuyển nhượng.
Nghe thật điên rồ. Faubert nói rằng có trận đấu quan trọng đang chờ, vì vậy không muốn mất thời gian vào câu chuyện nhảm nhí này. Anh tắt điện thoại và bước vào Upton Park. Faubert không đá chính ở trận đấu này, mà chỉ ra sân 9 phút cuối cùng.
Khi kết thúc, mở điện thoại lên, anh tá hỏa khi phát hiện 30 tin nhắn văn bản cùng 50 tin nhắn thoại. Đó là lúc Faubert cảm thấy câu chuyện này không giống như một trò đùa. Lập tức anh gọi cho người đại diện Yvan Le Mee.
Trước đó Le Mee đã nhận được cú điện thoại tương tự. Ở đầu dây bên kia, người đại diện của Real hỏi thẳng Le Mee, liệu có thể đưa Faubert tới Bernabeu theo dạng cho mượn được không? Cũng giống thân chủ của mình, Le Mee nghĩ rằng mình đang bị mang ra đùa cợt.
Nhiều năm hành nghề môi giới, ông đủ tỉnh táo để biết vị trí của Faubert ở đâu. Cầu thủ này khởi nghiệp ở Bordeaux và không phải thần đồng gì, sau đó tới West Ham và chật vật tìm đường vào đội hình xuất phát. Tính đến thời điểm Real ngỏ lời, anh ta mới đá chính 19 trận trong 1 mùa rưỡi. Dĩ nhiên, Le Mee chưa từng nhận được đề nghị nào, thậm chí là nghe nói đến việc một đội bóng lớn để ý đến Faubert.
Việc đầu tiên Le Mee làm là gọi cho một người bạn trong giới đại diện ở Tây Ban Nha. "Tin được không, ai đó từ Real liên lạc với tôi để hỏi mượn Faubert. Thật điên rồ hết sức", ông nói. Người bạn kia đã liên hệ thẳng với phía Real rồi gọi lại: "Yvan, đó là sự thật. Và họ muốn gặp cậu tại sân bay Heathrow vào 7h sáng mai".
Số là Real rất muốn có Antonio Valencia, nhưng Wigan hét giá 25 triệu bảng (sau bán cho MU với giá 16 triệu). Mục tiêu số một thất bại, HLV Juande Ramos của Real đề xuất hỏi mượn Faubert. Mùa trước ông dẫn dắt Tottenham và khá ấn tượng với anh chàng này.
Cuộc gặp gỡ ở Heathrow diễn ra rất tốt đẹp. Và Le Mee cũng như Real không khó để thuyết phục West Ham. Đội bóng Tây London đồng ý cho mượn Faubert trong 5 tháng và nhận lại khoản phí quá hời 1,5 triệu bảng.
Khi mọi thỏa thuận đã xong, Faubert như sống trong mơ. Các đồng đội của anh ở West Ham cũng không thể tin điều đó. Faubert nhớ lúc quay lại sân tập để lấy đồ, Mark Noble đã phớt lờ anh. "Sao thế Mark?", anh hỏi. Tiền vệ người Anh đáp: "Xin lỗi Julien, nhưng giờ tôi sao dám bắt chuyện với cậu nữa. Cậu là người của Real. Cậu ở một cái tầm khác rồi". Dĩ nhiên, đó là lời nói đùa.
Như những ngôi sao khác, Faubert cũng có lễ ra mắt hoành tráng với màn nhận áo từ huyền thoại Alfredo Di Stefano. Và nó dẫn đến khoảnh khắc mà không ai có thể quên, khi Di Stefano ngước lên nhìn anh chàng tân binh với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc. "Hắn là tên quái nào", hẳn ông đã nghĩ như thế.
Tới Real, Faubert thực sự đổi đời. Real cấp cho anh mọi thứ, từ nhà, xe đến trường học cho con gái. Anh cũng trở thành đồng đội của những siêu sao, từ Raul đến Arjen Robben, Sergio Ramos, Fabio Cannavaro và Ruud van Nistelrooy.
Tuy nhiên, người ta sớm nhận ra Faubert không phải cầu thủ phù hợp với Real. Anh ta không cùng đẳng cấp với các đồng đội. Vì vậy, chỉ ra sân vỏn vẹn 2 trận với tổng cộng 52 phút thi đấu. Có nghĩa là Real phải tốn 28.000 euro cho mỗi phút ra sân của anh ta.
Phần lớn thời gian của Faubert là trên ghế dự bị. Có lẽ vì biết rằng dù thế nào cũng không được vào sân, anh bị bắt gặp… ngủ gật trong trận đấu với Villarreal. Ngoài ra, anh cũng bỏ lỡ một buổi tập vì tưởng đó là ngày nghỉ.
Cuộc phiêu lưu của Faubert tại Real kết thúc sau 5 tháng, mở ra một cuộc phiêu lưu mới. Anh trở về West Ham trước khi bị thải loại năm 2012. Ngoài 3 mùa quay lại Bordeaux, cầu thủ chạy cánh từng khoác áo Real phải lang thang đến Thổ Nhĩ Kỳ, Scotland, Phần Lan và tận Indonesia (chơi cho Borneo năm 2018). Cuối cùng, anh giải nghệ ở đội hạng 4 Pháp vào năm 2019.
Nhưng Faubert không buồn. Real đã cho anh một điểm nhấn sáng chói và thế là đủ để cầu thủ hiện 36 tuổi hạnh phúc khi nhìn lại sự nghiệp.
Bạn nên quan tâm