Chuyện kể rằng, có một đội tuyển kia từ chỗ không ai kỳ vọng bỗng nhiên đá như lên đồng, thắng những đối thủ tưởng như phải mất chừng 10 năm phát triển bóng đá quốc gia nữa mới có cơ thắng được. Thế là đội bóng trở thành đội bóng quốc dân. Nhà nhà đều yêu, người người đều yêu. Dân tình được thể xôn xao: phen này vô địch AFF Cup cuối năm là chuyện không phải bàn!
Trong không khí hừng hực niềm mong đợi, tất cả những con người nằm trong danh sách của đội bóng quốc dân ấy bỗng nghiễm nhiên trở thành "người của công chúng". Thế là nhất cử nhất động của người của công chúng đều được đem ra bàn tán rôm rả.
Có một anh nọ, chuyên môn tốt, năng động và đặc biệt là rất thích sáng tạo. Đón đầu nhu cầu được đọc, được cập nhật, được nghiền ngẫm những tin bên lề của các Oppa từ đông đảo "người hâm mộ", anh lập tức cho ra mắt những ấn phẩm "để đời" về những chuyện chưa kể của đội bóng quốc dân. Sách bán ầm ầm, người hâm mộ hả hê khi được tường tận từng câu chuyện này, chuyện kia mà trước đây được coi là: không kể đố ai biết!
Trợ lý Lê Huy Khoa (trái) bất ngờ xin rút lui chức trợ lý ngôn ngữ ĐT Việt Nam. Ảnh: AFC
Thế mà tự nhiên 2,3 ngày qua báo chí xôn xao: sắp tới chẳng còn thêm quyển sách nào nữa ra đời vì người kể chuyện bỗng dưng không muốn lên tuyển nữa.
Nghe nói anh không chịu nổi áp lực từ những lời chỉ trích rằng những chuyện "thâm cung bí sử" bỗng nhiên lại bị công khai cho bàn dân thiên hạ, vì có "lãnh đạo nọ" cảm thấy nóng mắt vì anh đã vượt quá thẩm quyền mà được mô tả là: thằng phiên dịch nói chuyện chuyên môn!
Chưa thấy có một thông báo chính thức nào được đưa ra thế mà theo giới thạo tin thì: 99% anh sẽ không lên tuyển đợt này. Người thì nói anh tự ái vì bị xúc phạm nên xin rút, người thì lại phán vì anh tiết lộ thiên cơ nên bị trảm.
Vậy việc anh không xuất hiện tại đội bóng quốc dân trong đợt tập trung cho AFF cup sắp tới liệu có là sự thật và nếu thật thì làm sao? Theo tôi là gay đấy!
Theo anh Phạm Trường Minh, trợ lý hiện tại của ĐT Việt Nam là người có năng lực, yêu nghề và được các cầu thủ quý mến. Ảnh: VFF
Chưa năm nào chúng ta có 1 loạt những giải đấu thành công như năm nay, điều đó không phải ngẫu nhiên. Chúng ta đang có một thế hệ cầu thủ chất lượng, một huấn luyện viên trưởng tốt và một ekip tốt.
Chưa bao giờ hàng triệu người hâm mộ lại có niềm tin vào chức vô địch AFF Cup như năm nay. Mà cũng phải thôi, suốt từ 2008 đến giờ, chúng ta đã vô địch được thêm lần nào đâu.
Thế nhưng...
Có một câu hỏi: Liệu có phải tất cả hơn 90 triệu người dân Việt Nam này đều mong chờ chúng ta lên ngôi vô địch?
Những người theo thuyết âm mưu như tôi thì đặt ra 2 giả thuyết như thế này:
1. Kỳ AFF này diễn ra vào thời điểm Đại hội võ lâm tìm minh chủ lùi lên lùi xuống và chưa biết bao giờ diễn ra. Vậy đội tuyển vô địch đợt này thì công lao sẽ thuộc về ai? Tất nhiên là những "người đương thời" rồi. Vậy thì chặt đứt một mắt xích quan trọng trong một đội bóng sắp thành công là cách hữu hiệu để khiến đội bóng ấy thất bại. Lúc đó thì công sẽ thành tội chỉ trong một nốt nhạc!
2. Quyển sách nào xuất bản ra muốn bán chạy đều phải tạo "trend", một chiêu marketing kinh điển. Vậy dỗi hờn, tự ái, đòi nghỉ chơi là... đương nhiên.
Trí tưởng tượng của con người luôn bay bổng, giả thuyết thì cũng chỉ là giả thuyết, ai là người kiểm chứng.
Trở lại với giấc mơ vô địch của đội tuyển, tôi muốn dẫn ra một quan điểm của người Nhật: "Cái gì đang tốt thì sao phải thay đổi? Vậy nên hay không nên tạo ra sự xáo trộn trong thành phần 1 đội bóng đang tốt? Dù ở vị trí nào, mỗi thành viên đều là một mắt xích quan trọng trong một đội bóng.
Vị trí trợ lý ngôn ngữ cho HLV trưởng cũng vậy, tôi nghe mấy cậu em ở đội tuyển kể về việc ông Park đã phải đắn đo như thế nào khi từng quyết định cho một người bạn đồng hương thôi chức trợ lý ngôn ngữ, khổ nỗi vì nói tiếng Việt mà cầu thủ Việt không có hiểu".
Cựu trở lý Phạm Trường Minh (trái) khi còn làm trợ lý ngôn ngữ cho HLV Falko Goetz. Ảnh: VSI
Với tư cách một người hâm mộ, tôi muốn đội tuyển của tôi thành công, vô địch được thì quá tuyệt. Tôi sẽ được dịp la hét, gào thét, đi bão trong niềm vui sướng tột độ cùng với hàng triệu người hâm mộ khác.
Vậy xin hãy để yên cho đội tuyển của tôi nhé. Anh làm tốt thì hãy cứ làm tiếp, sếp anh không ý kiến, lãnh đạo anh không cấm thì anh cứ làm việc của anh thôi.
Còn nếu buộc phải nói lời chia tay, thì tôi xin chia sẻ kinh nghiệm của tôi nhé: hãy tự tìm một người đủ sức thay thế vị trí của mình, hãy đề bạt người đó và hỗ trợ tối đa người mới bắt nhịp với công việc. Đừng "đem con bỏ chợ" nhé!