Hành quân đến Paris là dịp để người hâm mộ MU nhớ về một trong những đêm tuyệt nhất của họ ở châu Âu. Nó xảy ra không phải rất lâu, như màn ngược dòng ngoạn mục ở Nou Camp trong trận chung kết 1999 hay đêm mưa huyền diệu ở Moscow trong trận chung kết 2008. Chỉ mới năm ngoái, vào tháng 3, khi MU đánh bại PSG 3-1 để tiến vào tứ kết Champions League.
Đó là kỳ tích thực sự rất, rất khó tin. Trước đó, MU thất bại xứng đáng 0-2 ở trận lượt đi trên sân nhà. Và họ tới làm khách tại Parc des Princes với trung vệ Eric Bailly đá hậu vệ phải, bên trên là Ashley Young chạy cánh trong khi bên cánh đối diện là cầu thủ trẻ Andreas Pereira. Đội bóng khập khiễng ấy được dẫn dắt bởi HLV tạm quyền Ole Gunnar Solskjaer, và đương nhiên, khi ấy chưa có Harry Maguire cũng như Bruno Fernandes.
Vậy mà, bất chấp những điều đó, bất chấp cả việc chỉ cầm bóng 28% và tung ra 5 cú sút, chỉ bằng 1/3 so với đối thủ, MU vẫn giành chiến thắng oanh liệt.
Trên khán đài, Patrice Evra la hét và ăn mừng đầy cảm xúc. Trên truyền hình, Gary Neville và Rio Ferdinand trang hoàng thêm cho chiến thắng bằng những dự cảm tốt cho tương lai. Khắp nơi trên thế giới, những người hâm mộ Quỷ đỏ bùng nổ, tưởng như họ đang sống trong những năm tháng vàng son cùng với Sir Alex Ferguson, với tinh thần, khát khao mãnh liệt đủ để cuốn phăng mọi đối thủ.
"MU đang quay trở lại" là những gì họ nói. Những chiến binh với chiếc áo đỏ sũng nước mưa tại Parc des Princes thật tuyệt. Ole thật tuyệt. Và ngay cả Phó Chủ tịch điều hành Ed Woodward cũng thật tuyệt. Trên đường trở về, nhiều người hâm mộ đã gặp Woodward ở sân bay Charles de Gaulle. Họ chụp ảnh và trò chuyện với ngài Phó Chủ tịch về đội bóng, về bản hợp đồng chính thức cho Solskjaer.
Than ôi, cảm giác hưng phấn ấy đã tan biến. Không có bình minh mới nào cả và MU mà tất cả mong đợi vẫn chưa quay trở lại. Romelu Lukaku, người hùng ở Paris với cú đúp đã bị tống đi như một kẻ vô dụng. Young, Pereira rồi Chris Smalling cũng sớm theo chân anh ta.
Hàng thủ với De Gea, Victor Lindelof, Bailly cùng Luke Shaw là những người ở lại, nhưng mắc sai lầm nhiều hơn và bị chỉ trích nhiều hơn. Thật ra ngay cả Solskjaer cũng không tránh khỏi những chỉ trích. Mới đây thôi, làn sóng kêu gọi sa thải ông đã lên rất cao. Những người yêu cầu Woodward bổ nhiệm Solskjaer chính thức nay lại mơ về Mauricio Pochettino.
Còn Woodward, không chỉ là những lời lăng mạ, nhiều CĐV đã đến tận nhà riêng của ngài Phó Chủ tịch ở ngoại ô London để gây rối, khiến MU phải sắp xếp lực lượng an ninh canh phòng.
Thật đáng buồn khi nhìn lại, MU vẫn quanh quẩn với mục tiêu kiếm suất dự Champions League thay vì nghĩ về ngôi vô địch. Và đến được Champions League, họ tiếp tục lo lắng về khả năng vượt qua vòng bảng, nghĩ cách đối phó với các đối thủ lớn bằng những cuộc phản công. Người hâm mộ Quỷ đỏ cũng mắc kẹt trong một vòng lặp quẩn quanh, đau khổ và tức giận khi thất bại, giả vờ rằng mọi chuyện đã ổn với một vài chiến thắng trước khi đón nhận nỗi thất vọng tiếp theo.
Lần này đến Paris, Solskjaer đã để chiến thắng 3-1 phía sau lưng. Ông nói rằng nó đã trở thành lịch sử. Bây giờ MU là một đội bóng khác, chơi một trận đấu khác trong bối cảnh khác.
Dĩ nhiên là Solskjaer đúng. Nhưng chắc chắn đây không phải một MU mà người hâm mộ mong đợi sau đêm phi thường cách đây 1 năm rưỡi. Dù sao thì mục tiêu chỉ có một. MU cần chiến thắng, những chiến thắng để nuôi dưỡng cảm xúc và làm quên đi thực tại buồn chán.