Chúng ta đang nói đến việc đấu quyền Anh trên chiếc xe lăn. Đúng vậy. Với nhiều người đây có thể là một điều kỳ lạ bởi chơi môn này bạn tự đặt mình vào thế dễ bị tổn thương. Đơn giản thôi, khi bạn di chuyển, bạn buộc phải hạ tay xuống, để lộ vùng mặt cho đối thủ tấn công. Đó tất nhiên là vị trí không hề dễ chịu chút nào.
Nhưng môn thể thao này có thật và lượng người chơi ngày một nhiều hơn. Cách đây chưa lâu, vào thời điểm vừa bị gãy chân, Conor McGregor tỏ ra hào hứng khi nhận được lời mời thử sức. Rồi cả Artem Lobov, cựu tay đấm UFC cũng là bạn thân của tay đấm người Ireland, cũng được bắt gặp ở trên võ đài, đang hướng dẫn một VĐV.
Donahue Fields là người nảy ra ý tưởng này. Sau khi bị những tên cướp hành hung khi đang có mặt tại một viện dưỡng lão, Fields tỉnh dậy với đôi chân bị cắt cụt. Anh thất vọng cùng cực. Cảm giác không thể tự mình đi lại với Fields thật khá chịu. Anh cảm thấy vô vọng, chán chường và "chẳng giống một con người bình thường".
"Tôi rơi vào những tháng ngày tăm tối. Tôi nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc. Tôi cố gắng tự tử. Tôi sợ cảm giác bị mọi người trêu chọc khi ngồi trên một chiếc xe lăn", anh kể lại.
Fields từng là một người đàn ông cường tráng với chiều cao lên tới 1m95. Nhưng rồi viên đạn oan nghiệt găm vào cột sống đã khiến anh không còn cảm nhận được cảm giác từ 2 chân. Giờ Fields phải tập lẫy như một đứa trẻ.
Nolan Ryan Trowe là một cây săn ảnh, bị liệt một phần cơ thể sau một tai nạn. Và rồi, anh gặp Fields. Hai con người cùng cảnh ngộ nhanh chóng trở nên thân thiết, thấu hiểu nhau. Là những người đầu tiên tập luyện môn thể thao đặc biệt này, họ cảm thấy thoải mái hơn và như được sống lại. Và giờ, Fields muốn quyền Anh xe lăn được lan tỏa rộng rãi hơn.
Fields hy vọng không ai còn phải như anh, từng kiệt quệ tinh thần sau khi biết bản thân là người khuyết tật.
Giờ thì Fields đã có một nhóm riêng. Tất cả thường gặp nhau vào thứ 7 tại một phòng gym tại Ozone Park, Queens. Với tài năng của mình, Trowe cầm chiếc máy ảnh và giúp mọi người lưu lại những khoảnh khắc đẹp nhất, khi nụ cười họ nở trên môi, vô lo vô nghĩ.
Kể từ khi gặp phải chấn thương, Trowe buộc phải di chuyển cùng những chiếc xe lăn. Người ngoài nhìn thấy Trowe và thường nghĩ anh cần sự giúp đỡ. Đôi khi, họ tự đẩy xe cho Trowe dù anh không yêu cầu. Dù rất cảm kích trước những tấm lòng tốt bụng, nhưng Trowe lại có suy nghĩ riêng. Và boxing giúp anh truyền tải điều này.
"Cộng đồng nghĩ rằng người khuyết tật như chúng tôi đều cần người khác giúp đỡ để làm những việc đơn giản nhất. Điều đó thật sự không đúng", anh chia sẻ.
Theo Trowe, những tấm hình anh chụp không phải để chỉ ra khiếm khuyết trên cơ thể của các VĐV. Thay vào đó, anh nhấn mạnh họ là những người đang cố gắng vượt qua những thách thức và cố gắng tạo nên một môn mới, có thể xuất hiện tại Paralympic trong tương lai.
"Đó là câu chuyện của chúng tôi", anh thừa nhận. "Tôi muốn mọi người hãy nghe câu chuyện của những người như Donahue - anh ấy là nạn nhân của sự bắt nạt nhưng giờ anh ấy đã vượt qua tất cả.
Khi đến những buổi tập, thi thoảng Trowe lại xỏ găng và tập luyện cùng những đồng đội của mình. Anh hạnh phúc vì điều đó. Tuy nhiên, nhiếp ảnh gia trẻ tuổi nhanh trở lại với công việc của mình.
"Tôi là người thích cạnh tranh và cũng muốn dấn thân vào muôn thể thao này", anh cho hay. "Tuy nhiên, nếu tập boxing, tôi lại không thể cầm máy quay".
Tất nhiên, Trowe không muốn lỡ bất kỳ khoảnh khắc đặc biệt nào. Anh trân trọng từng giây, từng phút ở đây.
Nguồn: New York Times.
Bạn nên quan tâm