Những người ở Real đã nghĩ rằng, cuộc sống không Ronaldo là không vấn đề. Dù sao thì họ vẫn còn Gareth Bale, một siêu sao chỉ đợi CR7 bước ra để tỏa sáng. Và Karim Benzema, tiền đạo thừa sức mang về 20 bàn thắng nếu không phải phục vụ cầu thủ người Bồ Đào Nha.
Trận tranh Siêu Cúp châu Âu, lập luận trên đã đúng. Nhưng chỉ một phần. Đó là khi Bale trông đầy vẻ đe dọa, với tốc độ và sức mạnh sung mãn. Liên tục chuyển đổi giữa hai cánh nhờ được chơi tự do hơn, cầu thủ người Xứ Wales là nguồn sáng tạo chính của Los Blancos.
Trong khi đó, Benzema cũng cho thấy anh là một tiền đạo hoàn hảo như Zinedine Zidane từng ca ngợi, vừa liên kết các đầu mối tấn công, vừa kéo dãn hàng thù đối phương và dĩ nhiên, biết cách ghi bàn.
Không Ronaldo, Benzema và những người còn lại đã tỏa sáng, nhưng Real vẫn không chiến thắng.
Bộ đôi này đã kết hợp cùng nhau để có bàn gỡ hòa phút 27, sau tình huống tăng tốc, vượt qua 2 cầu thủ Atletico rồi tạt bóng của Bale, kết thúc bằng pha chạy chỗ, chọn điểm rơi và đánh đầu chính xác của Benzema.
Thế như Real vẫn không thể chiến thắng. Lý do chính là họ mắc quá nhiều lỗi phòng thủ và bị trừng phạt nghiêm khắc. Nhưng việc phòng ngự chểnh mảng không phải cái gì đó mới với đội bóng này. Vậy tại sao trước đây, họ vẫn giành hết danh hiệu này đến danh hiệu khác?
Ronaldo chính là sự khác biệt. Ngôi sao người Bồ hơn hẳn phần còn lại bởi anh có khả năng định đoạt trận đấu, đồng thời ghi số lượng lớn những bàn thắng để bù đắp cho những lỗi lầm ở phía dưới.
Hãy hình dung, nếu vào phút 90+4, người di chuyển ở trung lộ và đón đường tạt bóng từ cánh trái của Bale là Ronaldo chứ không phải Marcelo, đó chắc chắn là một bàn thắng. Giống như ở trận đấu với Juventus tại Champions League mùa trước, có thể nó sẽ là một cú cắt kéo ngoạn mục.
Chỉ cần có Ronaldo, Real sẽ là một đội bóng khác.
Và nên tin rằng, trong trường hợp CR7 hiện diện trên sân, Real sẽ rất khác. Tinh thần khát thắng và hừng hực quyết tâm của anh ta buộc các đồng đội phải chơi với tiêu chuẩn rất cao. Vào những phút cuối trận, họ vẫn giữ sự tập trung cao độ để thường xuyên ghi bàn kết liễu, thay vì bị thủng lưới như tại A. Le Coq Arena.
Cùng với Ronaldo, tất cả đều biết Real là một đội bóng không bao giờ bỏ cuộc khi rơi vào nghịch cảnh. Nhưng đêm thứ Tư, lần đầu tiên sau 9 năm không có anh, họ bị kéo vào hiệp phụ, bị thủng lưới nhưng bất lực để đáp trả, sau đó lại thủng lưới thêm lần nữa.
Chủ tịch Florentino Perez đã rất tự tin với tương lai Real và từ chối mang về một ngôi sao thay thế Ronaldo. Với quan điểm của một doanh nhân, ông nghĩ rằng "chỉ có những CLB nhiều năm liền không giành danh hiệu phải bạo chi, còn với một nhà vô địch liên tiếp, bỏ ra hàng trăm triệu cho một, hai cầu thủ là không cần thiết".
KHông Ronaldo, Real đã thất bại ở một trận chung kết lần đầu tiên sau nhiều năm.
Perez quên mất rằng Ronaldo là nhân tố chính tạo nên một Real vô địch. Trong 9 năm, CR7 đã ghi 450 bàn, bình quân mỗi mùa 50 bàn và mỗi trận 1,02 bàn, ngoài ra còn 119 đường kiến tạo khác. Đó là những con số thống kê không thể tin được và vô tiền khoáng hậu. Nhờ anh, Real đã có thập kỷ thành công nhất trong lịch sử với 16 danh hiệu, cao hơn cả hai thập kỷ hào hùng trước là 1960 và 1980 với 12 danh hiệu.
Vì Ronaldo là một dạng cầu thủ đặc biệt, Real - nhất là dưới thời Zidane - rất nhiều lần giành chiến thắng mà không phải là đội chơi hay nhất. Còn đêm thứ Tư, họ đã có một trận đặc sắc hơn Atletico, song lại kết thúc với tư thế cúi đầu. Một sự tương phản lớn, nhấn mạnh tầm quan trọng của CR7.
Giờ đây Real sẽ phải xây dựng lại và bước vào cuộc sống khác. Nhưng phải rất lâu nữa họ mới có thể quên được hình bóng Ronaldo.