Khi bắt đầu tập luyện, tôi (Jenny Valentish) nhanh chóng nhận ra bản ngã chính là đối thủ đáng gờm nhất. Nghe hơi khó tin nhưng tôi bắt đầu nghiêm túc với võ thuật ở tuổi 43. Khi ấy, tôi là một nhà báo có cộng tác với một số đơn vị. Thực tế, cũng giống như nghề võ, nhiều người không muốn tôi theo đuổi công việc viết lách nhưng tôi biết đâu là đam mê của bản thân. Tôi ghét phải phụ thuộc, hay bị động như một cô bé 12 tuổi, bảo gì thì nghe nấy.
Tôi quyết đoán, độc lập nhưng cũng có "cái tôi" rất lớn. Khi điều này trở thành vấn đề, tôi hiểu bản thân cần làm một thứ gì đó. Vì thế, tôi quyết định theo một khóa dạy Muay 1-1. Thầy của tôi từng thi đấu MMA, và có tiếng tăm. Khoản phí tôi phải trả cao gấp 30 lần so với lớp Muay thông thường. À, HLV của tôi tên là Nick Mann nhé mọi người. Ông từng có thời gian đấu vật biểu diễn nữa.
Các ông thầy hay động viên học trò của mình bằng những câu kiểu như: "Khó khăn là thứ trui rèn một con người bình thường trở nên phi thường". Họ nhắc đi nhắc lại điều này. Tôi còn biết một số HLV lấy cả câu thoại từ phim ảnh: "Không có gì là thất bại, đó chỉ là một bài học".
Dù vậy, Nick không đồng ý với cách làm trên. "Nghe thật sáo rỗng", ông ấy nói khi bắt đầu làm việc với tôi. Tất nhiên, ông ấy không để tôi tập luyện theo kiểu "cưỡi ngựa xem hoa". Ông ấy quan tâm đến kết quả lẫn quá trình. Biết rõ hơn về Nick, tôi thấy ông ấy khá đặc biệt. Tài khoản Instagram rất ít cập nhật. Nick cho rằng thời gian của ông ấy cần đổ vào những buổi tập luyện, thay vì MXH.
Một số vẫn gọi Muay là "nghệ thuật của 8 chi", một môn ra đời vào thế kỷ 16 và duy trì cho tới nay. Một võ sĩ Muay có thể tấn công đối thủ bằng rất nhiều bộ phận. Điều đó đồng nghĩa khối lượng bài tập là rất nhiều. Ban đầu, tôi tập chân trước còn Nick đứng đó, nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng (ông ấy không thờ ơ mà đó là tính cách của ông ấy).
Mọi thứ đa dạng hơn ở những buổi tiếp theo. Có hôm, tôi được đấm gió trong lúc 2 chân còn giẫm lên một quả bóng. Rồi lại tới buổi, tôi học khả năng chịu đòn, ông ấy sẽ dùng những miếng pad để thử sức của tôi. Sau đó, chúng tôi cũng tập đánh đứng với pad.
Sau thời gian ngắn, tôi nghĩ mình cũng làm khá ổn, không còn "nhát" khi tung đòn. Rồi tôi được đấu tập. "Hãy thoải mái, nghĩ đây là một cuộc chơi mà thôi", ông ấy nhấn mạnh. Dù thế, tim tôi vẫn đập rất nhanh ở buổi đấu đầu tiên.
Trong quá khứ, tôi đã từng chiến đấu, nhưng đó chỉ là các cuộc đánh lộn với mấy gã say xỉn có ý đồ xấu. Dù khi ấy chỉ vung tay vung chân bừa, tôi vẫn thấy vui vì bản thân đã thoát khỏi tình thế ngặt nghèo. Giờ thì khác. Tôi trở nên lúng túng.
"Đối thủ" của tôi không ai khác ngoài Nick. Ông ấy dễ dàng chặn mọi đòn đánh của tôi. Đôi khi, ông ấy tung cú đá trụ khiến tôi ngã ra sàn. Nick muốn tôi tức giận, để xả hết những gì học được. Rồi ông ấy tự ngả về phía góc đài, thủ thế để tôi tung đòn. Tuy nhiên, tôi lại cuống lên. Thay vì tìm góc chuẩn để ra đòn, tôi lại tung những cú đá trong vô vọng, kể ra cũng hơi tệ.
Sang hiệp 2, Nick không cho tôi nhiều không gian nữa. Ông ấy tấn công vào chân trụ của tôi, đẩy tôi vào sâu trong sự bất lực. Có những lúc, tôi chỉ biết chửi thề vì không thể nào tấn công. Mỗi lúc thế, ông ấy lại tấn công mạnh hơn. Bản ngã quá lớn làm tôi mất tỉnh táo, không còn là chính mình. Cuối cùng, tiếng chuông kết thúc cũng vang lên.
"Em để cảm xúc lấn át", ông ấy nói. Khi ấy, tôi gần như bật khóc. Ông ấy đang nói tôi "tức giận" phải không? "Em phải lạnh lùng, bình tĩnh và có đôi chút tàn nhẫn", ông ấy nói. "Nếu em tiếp tục tấn công như vậy. Tôi không có cách nào khác ngoài phản đòn".
Các võ sĩ cần sở hữu một trái tim can trường, như mọi người vẫn nói. Và khi thượng đài, trái tim đó còn phải tránh bị cảm xúc ảnh hưởng nữa. Tôi dần nhận ra mình đang mất kiểm soát, đang trở nên phẫn nộ. Có một cảm xúc trào lên trong tôi, cảm xúc muốn được phục thù. Lúc đó, tôi trách ông ấy đã không đánh giá cao những nỗ lực tôi đã bỏ ra rồi đủ thứ khác.
Khi rời phòng gym, cơn đau bắt đầu xuất hiện ở đùi rồi lan tới ngực của tôi. Đi được nửa đường, tôi buộc phải đầu hàng và gọi một chiếc Uber. Về nhà, tôi bật khóc nức nở. Khi ấy, tôi mới nhận ra sức mạnh thể chất và tinh thần của tôi vẫn còn quá yếu, đã sụp đổ ngay từ bài thử thách đầu tiên.
Muay Thái giúp tôi định hình lại tính cách. Dần dần, tôi trở nên bình tĩnh hơn trước những vấn đề gặp phải. Tôi dần thoát khỏi tâm lý "nạn nhân". Trước những đòn đánh từ HLV, tôi không còn trách ông ấy nữa. Tôi coi đấy như một thử thách mình gặp phải. Tôi luôn muốn kiểm soát mọi thứ nhưng sau cùng, tôi hiểu rằng có những thứ nằm ngoài tầm với.
Tôi biết mình sẽ tiếp tục duy trì việc tập luyện. Bạn phải đau đớn thì mới tiến bộ. Đó là điều mà tôi đã học được.