Tôi đang ngồi trên chiếc ghế bành trong căn hộ của ba mẹ tại New Zealand. Đột nhiên, tất cả cửa sổ vỡ tan, kính bay khắp mọi nơi, như thể một trái bom phát nổ. Tôi nhìn ra ngoài và thấy nước trong hồ bay lên không trung, tràn vào cả mái nhà. Vụ động đất không kéo dài lâu nhưng rất kinh khủng.
Đó là thứ tôi phải trải qua ở quê nhà Christchurch vào năm 2011 khi mới chỉ 19 tuổi. Thảm họa đã cướp đi mạng sống của 185 người.
Nhà của tôi bị tàn phá nghiêm trọng. Cả thành phố chuyển sang vùng báo động đỏ. Cha mẹ tôi thì rơi vào trạng thái căng thẳng tột độ. Họ phải mất 5 năm trời mới xin được bồi thường. Trong quãng thời gian đó, chúng tôi phải sống tại một căn nhà dột nát.
Nhưng thành thực mà nói, nhiều người còn khổ hơn cả chúng tôi. Cơn động đất ảnh hưởng tới tất cả căn hộ trong thành phố. Ai cũng bị ảnh hưởng cả mà thôi.
Nhiều người chọn ở lại và tìm cách gây dựng lại cơ ngơi nhưng sau khi mất việc, tôi quyết định chuyển tới Auckland để bắt đầu một khởi đầu mới. Đó là lý do tôi chọn biệt dành là "Quake" (có nghĩa là vụ động đất), như để đánh dấu cột mốc khởi đầu cho sự nghiệp MMA của tôi.
Không có vụ động đất đó, cuộc đời của tôi sẽ rất khác. Nếu thế, tôi sẽ không gặp được HLV của mình, Eugene Bareman. Tôi cũng không có cơ hội trở thành đồng đội của những cái tên tuyệt vời như Israel Adesanya, Dan Hooker hay Kai Kai Kara-France. Tôi cũng không có cơ hội đi khắp châu Á, thượng đài ở những địa điểm đáng nhớ.
Vụ động đất vào năm 2011 là thảm họa đáng quên. Nhưng về mặt nào đó, nó cho tôi một khởi đầu mới. Nếu không có sự thay đổi ấy, tôi có lẽ không bao giờ được chơi tại UFC.
Một điểm chung giữa tôi và nhà vô địch hạng lông Alex Volkanovski, chúng tôi đều chơi bóng bầu dục trước khi dành tình yêu cho võ thuật. Nhưng thời đó, chúng tôi có đôi chút khác biệt: Alex là VĐV 100kg đấu ở tuyến trên. Tôi thì đấu tại tuyến giữa.
Tôi lần đầu để ý tới võ thuật vào năm 14 tuổi khi một người bạn nói với tôi về Muay Thái. Tôi bắt đầu xem những video trên Youtuber và phát hiện ra nhiều cái tên xuất sắc như Buakaw Banchamek. Tôi choáng váng khi chứng kiến khả năng của họ.
Tôi quyết định đến tập tại một phòng gym địa phương ở Christchurch. Ban đầu, thấy mọi người tập "như điên" ở trong, tôi hơi chùn bước nhưng sau vẫn quyết định ghi danh. Nhanh chóng, tôi cảm nhận được tình yêu của mình với võ thuật. Ở tuổi 18, tôi nhận ra không phải bóng bầu dục, võ thuật mới là đam mê thực sự của bản thân.
Năm đầu tiên sau khi rời trường cấp 3, tôi chơi cho một đội bóng bầu dục có tên Sydenham, một CLB phù hợp với khả năng của tôi khi đó. Tôi cũng tranh đai ở một trận đấu nghiệp dư cùng ngày với trận chung kết bóng bầu dục. Nhưng cuối cùng, tôi chẳng tham dự được trận đấu nào.
Ba tuần trước khi lên đài, một gã nào đó đã khiến tôi bị gãy chân. Tôi phải tiến hành phẫu thuật để chữa trị chấn thương kinh khủng đó. Nhưng một điều lạc quan là, tôi không cảm thấy đau ở chỗ đó nữa, điều đó tốt cho việc thi đấu.
Sự cố đó là bước ngoặt. Tôi thấy buồn vì không thể tranh đai hơn là phải nghỉ thi đấu cả mùa giải bóng bầu dục. Cuối cùng, tôi quyết định trở thành một võ sĩ toàn thời gian. Khi chân được hồi phục, tôi vay một khoản tiền về tới Phuket (Thái Lan) cùng một người bạn từng ăn tập tại Tiger Muay. Cuối chuyến đi, tôi bị hút hồn thực sự.
Sau khi chuyển tới Auckland vào năm 2011, tôi đến phòng City Lee Gar và tập cùng một võ sĩ từng chơi ở K1. Anh ta nhiều hơn tôi 9 tuổi và từng là nhà vô địch thế giới. Tôi nhận ra mình còn phải cố gắng rất nhiều.
Tôi cũng tham gia tập thể lực tại City Kickboxing, nơi tôi gặp Eugene và Adesanya. Tuy nhiên, khi đó, tôi chưa làm việc chung cùng Eugene. Tôi chỉ đấu với một số học trò của ông ấy nhưng đó là khởi đầu cho mối quan hệ sau này.
Tôi đấu Muay và kickboxing với những gã ở Auckland trong thời gian đó, trước khi một nhà quảng bá mang đến một đội quốc tế gồm toàn võ sĩ trung quốc. Tôi đánh bại tất cả trong số họ, bao gồm một gã thi đấu mà tay buông thõng (Nhất Long). Tôi đấm cậu ta ra bã nhưng không thể hạ đo ván được cậu ta. Thật điên rồ.
Brad Riddell đấm liên tiếp vào Nhất Long
Nhứng chiến thắng này giúp tôi có cơ hội cùng Adesany tới Trung Quốc để thi đấu. Thời điểm đó, trở thành một võ sĩ chuyên nghiệp tại New Zealand không dễ dàng. Vì thế, tôi quyết định chuyển tới Thái Lan để phát triển sự nghiệp. Tôi đã sống ở đâu trong vòng 4 năm, thi đấu tại các giải châu Á.
Như ở Trung Quốc, sự cạnh tranh rất gắt gao và bạn có thể bị thay thế bất kỳ lúc nào. Chúng tôi thường phải đến sớm tới 6 tiếng để đề phòng có sự cố xảy ra. Tôi nằm trên mặt sàn cứng và chờ đợi. Sau đó, được ra hiệu, tôi băng tay rồi bước ra thi đấu.
Một số trải nghiệm không được vui vẻ cho lắm, như một lần bị đau bụng trước thời điểm lên sàn bởi thức ăn không hợp miệng.
Nhưng có một sự kiện khiến tôi nhớ nhất. Một lần, tôi đang ở phòng. Tôi khi ấy đến Trung Quốc và ở lại đó theo dạng visa du lịch và đấu chui. Nhưng ai đó đã báo cho cảnh sát. Họ đến khi tôi đang chuẩn bị di chuyển tới võ đài và yêu cầu tôi phải chỉnh lại visa của mình. Tôi mất khoảng 5 tiếng để được cấp phép. Sau đó, tôi trở khách sạn, ăn vài hột cơm. 20 phút sau, tôi đã ở võ đài và thi đấu.
Những vấn đề như thế dần trở nên quen thuộc với tôi. Nghĩ lại, nó không tồi tệ cho lắm. Bạn vẫn được thi đấu, vẫn được trả thù lao, vẫn được đi du lịch. Trên võ đài, tôi cũng thấy ổn, trừ khi bạn gặp phải một đối thủ khó chơi và màn so tài trở nên tồi tệ. Thế thì có chút vấn đề rồi.