Tôi nhớ đã xem bộ phim "Ong-Bak" khi còn là một cậu nhóc. Diễn viên chính là Tony Jaa và anh ấy đã làm những điều cực kỳ điên rồ. Tôi như thể, "Ngầu thật. Tôi sẽ trở thành một võ sĩ".
Nghĩ là làm, tôi bắt đầu tập luyện Muay và chỉ 6 tuần sau, tôi có trận đấu đầu tiên. Thật điên rồ. Đó là vào năm 2008 và tôi chỉ là một chàng trai mới lớn. Tôi không mất nhiều thời gian đề khẳng định bản thân. Chứng kiến những gì làm được trên võ đài, tôi tự nhủ: "Mày khác biệt và mày có thể trở thành người giỏi nhất".
Giờ ở UFC, tôi vẫn tin điều đó. Tôi có thể trở thành người vĩ đại nhất lịch sử.
Tôi sinh ra tại Lagos, Nigeria và là anh cả trong gia đình có 5 anh em. Tôi có cuộc sống khá ổn trong một gia đình sung túc. Với tôi, cuộc sống thật tuyệt và thoải mái. Tôi từng tập Taekwondo hồi nhỏ nhưng mẹ tôi không cho tiếp tục. Có lẽ bà không hài lòng khi thấy tôi "múa máy" hơi nhiều trong nhà.
Thời còn là một cậu nhóc, tôi không trân trọng sức lao động cho lắm bởi thường có được những gì mình muốn. Chúng tôi không phải chật vật lo ăn từng bữa. Cha tôi, ông Femi, là một doanh nhân và kế toán viên. Mẹ của tôi, bà Taiwo, la một y tá. Không giống tôi, các em đều theo nghiệp cha mẹ.
Cha mẹ quyết định rời châu Phi để chúng tôi được phát triển tốt hơn. Ở phương Tây, bạn có thể gặp một tài xế Taxi và họ nói với bạn rằng họ có bằng cấp ở đâu đó. Nhưng những thứ đó không được công nhận. Nếu tốt nghiệp tại Harvard, nó sẽ danh giá hơn nhiều so với các trường đại học ở quê hương tôi.
Chúng tôi sống ở Ghana trong vồng 10 tháng. Trước khi chuyển tới New Zealand, cha mẹ tôi từng tính sang Mỹ. Nhưng thời điểm đó, vụ khủng bố ngày 11/9 diễn ra. Gia đình chúng tôi quyết định lựa chọn một địa điểm khác. Và rồi, Rotorua trở thành nhà của chúng tôi. Ở New Zealand, tôi cảm thấy không tồi chút nào.
Năm đó, tôi 12 tuổi và chẳng biết New Zealand là gì trước khi đến đó. Tôi thời ấy vẫn còn vô tâm vô tư lắm. Xa quê hương nhưng tôi vẫn rất yêu những đồng bào ở châu Phi. Tôi có xăm hình của châu lục này trên ngực như các bạn có thể thấy.
Tôi cố gắng không để mất gốc gác. Đôi khi tôi vẫn trả lời phỏng vấn bằng tiếng bản địa. Tôi rời Nigeria khi vẫn còn quá nhỏ nhưng không bao giờ muốn bị lãng quên tại đó. Tôi tự hào khi được đại diện cho New Zealand nhưng gốc gác của tôi vẫn mãi là châu Phi.
Tôi luôn cảm thấy bản thân khác biệt khi ở New Zealand. Lạ lùng ở chỗ, tôi không thích làm theo khuôn mẫu sẵn có. Tôi chỉ làm những gì mình muốn, vậy thôi. Nếu ai đó cảm thấy không hài lòng, tôi mặc kệ. Đó là lý do tôi theo đuổi nghiệp võ thay vì học hành.
Nếu không nhờ tài năng của HLV Eugene Bareman tại City Kickboxing, tôi không thể có được vị trí như hiện tại. Tôi hạnh phúc khi được đồng hành cùng ông ấy trong suốt chặng đường của mình. Nếu không có ông ấy, tôi chẳng biết phải làm gì hết.
Ông ấy đã làm công việc của mình trong rất nhiều năm và hỗ trợ rất nhiều tay đấm. Chúng tôi đã cùng nhau làm nên lịch sử. Tôi cảm thấy biết ơn vì điều đó. Cả hai bắt đầu hợp tác từ tháng 2/2010. Chuyển tới phòng gym của ông ấy ở Auckland là một trong những quyết định sáng suốt nhất cuộc đời tôi. Thực tế thì ban đầu ông ấy không muốn làm việc với tôi cho lắm.
Tôi có trận MMA nghiệp dư đầu tiên vào năm 2009. Tôi chuẩn bị trong phòng 3 tuần với kỹ năng nhu thuật và Judo học trên Youtube. Thời điểm ấy, tôi sống ở Whanaganui, chỉ dạy Muay mà thôi. HLV cũ Derek Broughton không muốn tôi chuyển sang MMA nhưng đó là đam mê của tôi. Bạn biết đấy, tôi rất cứng đầu. Tôi vẫn quyết định thượng đài. Trận đó ở Auckland và trước một gã có tên Neroni Savaiinaea.
Theo đề nghị của một người bạn chung, Eugene đến đó để hỗ trợ tôi. Trận đấu kết thúc, ông ấy như thể, "Không bao giờ tôi làm việc với cậu nữa đâu". Tôi đánh đứng khá "ngọt" nhưng khả năng địa chiến quá kém. Vì thế, tôi thua bằng điểm số.
Vài tháng sau, tôi xuất hiện tại phòng gym của ông ấy, muốn bắt đầu tập luyện. Eugene ban đầu tỏ ra do dự, chắc ông ấy nghĩ: "Lại là thằng nhóc này hả". Ông ấy từ chối khéo, muốn tôi tới một phòng tập khác. Nhưng tôi không chịu. Cuối cùng, ông ấy cũng nhận tôi.
Tôi cảm thấy vui vì bản thân đã thua trong trận nghiệp dư đầu tiên. Nhờ thế, tôi không tự cao và nhận ra bản thân còn thiếu sót nhiều thế nào. Đó cũng là trận nghiệp dư duy nhất của tôi. Chuyển lên nhà nghề, chiến thắng liên tiếp đến với tôi.
Hồi nhỏ, tôi phân vân giữa việc trở thành một vũ công hay một võ sĩ. Tôi cũng khá thích công việc biên đạo. Tôi có thể nhảy nhót cả ngày. Ngay cả hiện tại, tôi vẫn tranh thủ thời gian để nhảy một chút. Điều này tốt cho tâm lý của tôi. Tôi rất thích những người có thể làm thứ mà tôi không thể làm. Vì thế, bất kể khi nào thấy mọi người nhảy, tôi đều cố gắng học hỏi.
Đầu tiên, tôi học nhảy từ một người bạn trong trường. Tôi cũng đi chơi với các vũ công và học được nhiều kỹ năng mới. Tôi thành công tại làng võ bởi có thể chất và giữ nhịp độ tốt - thừ phù hợp cho một vũ công.
Nhưng tôi có thể nhảy miễn phí nhưng mỗi khi thượng đài, tôi cần thù lao. Tôi chọn trở thành võ sĩ và được tưởng thưởng xứng đáng.
Tôi là một võ sĩ và cố gắng truyền tải "nghệ thuật của mình" mỗi khi thượng đài. Tôi cảm thấy vui mỗi khi bước chân vào lồng bát giác dù đa phần các bạn thấy tôi biểu lộ gương mặt không cảm xúc.
Tôi từng cộng tác với nhà thiết kế thời trang Karen Walker để ra mắt một dòng kính mắt. Tôi co thể vẽ, có thể phối màu. Tôi học thiết kế đồ họa trước khi trở thành một võ sĩ. Bản thân tôi cũng giỏi lồng tiếng cho phim hoạt hình. Biệt danh của tôi là "The Last Stylebender" cũng được truyền cảm hứng từ một bộ phim mà ra.
Sau khi giải nghệ, tôi muốn mở một công ty sản xuất. Tại đó, tôi thuê nhân công và họ sẽ hiện thực hóa những ý tưởng của tôi. Hy vọng tôi có thể làm được điều này trong tương lai.