Tâm sự võ sĩ: Jorge Masvidal (Phần 2) - Không có gì là dễ dàng

AB , 16:50 03/03/2022 | Võ thuật

Chia sẻ

Jorge Masvidal chia sẻ về con đường đến với võ thuật.

Đây là phần tiếp theo trong phần chia sẻ của Jorge Masvidal. Các bạn có thể xem phần 1 tại đây.

-> Tâm sự võ sĩ: Jorge Masvidal (Phần 1) - Chiến đấu từ khi 4 tuổi, điên rồ và mất kiểm soát

Masvidal - Kimbo Slice: Buổi gặp gỡ định mệnh

Tôi còn rất trẻ khi lần đầu gặp Kimbo tại phòng gym. Ông ấy ban đầu là một ngôi sao trê Youtube. Vào thời điểm mà nhiều người còn chẳng biết Youtube là gì thì ông ấy đã có hàng triệu lượt xem.

Tôi nhớ khi lần đầu xem video của ông ấy, tôi đã nghĩ. "Cái gì đây?" Nó trông thật ngầu. Nếu chỉ chứng kiến ông ấy trên mạng, bạn hẳn sẽ nghĩ: "Gã này là con quái vật thực sự và chỉ hài lòng khi lấy đi linh hồn của những đối thủ khác".

Nhưng bạn phải gặp ông ấy. Ngoài đời, Kimbo rất khiêm tốn, khá thực tế và tính cách rất dễ chịu. Nếu mới gặp, bạn không nghĩ ông ấy là một võ sĩ xuất sắc. Ông ấy là một trong những thú vị nhất mà bạn từng gặp.

Tâm sự võ sĩ: Jorge Masvidal (Phần 2) - Không có gì là dễ dàng - Ảnh 2.

Tôi và ông ấy nói chuyện với nhưng rất dễ dàng. Cả hai đều hiểu rằng bản thân cần tôn trọng dù trước mặt có là bất kỳ ai. Chúng tôi đã đít những kẻ khác không có nghĩa chúng tôi là những gã tồi. Chiến đấu chỉ là những thứ mà tôi thích làm. Đó là sở thích của tôi. Đến bây giờ, tôi vẫn chẳng hiểu vì sao nhiều võ sĩ chuyên nghiệp lại cư xử một cách thượng đẳng như vậy.

Tôi nghĩ quãng thời gian chinh chiến trên đường phố đã giúp tôi trở nên khác biệt so với những võ sĩ còn lại. Thi đấu tại đó hết sức rủi ro. Bạn có thể bị bắn, đâm hoặc bị nhiều người tấn công. Bởi lẽ, trên phố không có đơn vị kiểm soát nào, mà chỉ có những võ sĩ như Kimbo Slice, tay đấm luôn cố gắng để những điều tồi tệ không xảy ra. Tiếc là ông ấy đã qua đời.

Dù vậy, những điều tồi tệ vẫn tiếp diễn. Đó là điểm khác giữa một trận chiến trên phố và đánh trên võ đài.

Mỗi khi bước lên, tôi đều cố gắng làm hết sức. Tôi chẳng nghĩ gì về Youtube, cũng chẳng mơ một ngày có video hàng triệu view hay nổi tiếng nhờ đó.

Nhưng quãng thời gian thi đấu trên đường phố, tôi nhận ra bản thân đủ sức chuyển lên chuyên nghiệp và tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để trở thành số 1 tại đó. Không nghi ngờ gì về điều này.

Tâm sự võ sĩ: Jorge Masvidal (Phần 2) - Không có gì là dễ dàng - Ảnh 3.

Masvidal: Điều còn đọng lại

Từ rất lâu, tôi nhận ra chiến đấu là thứ tôi phải làm. Tôi biết mình được sinh ra để làm điều đó. Tôi biết Chúa đã ban tặng cho tôi những phẩm chất để làm điều đó - tốc độ, sự linh hoạt và tính gan lỳ.

Trong phòng gym, tôi đã trải qua rất nhiều buổi tập để bản thân không ngừng tiến bộ. Sau 2-3 năm, tôi nhận ra bản thân có thể trở thành nhà vô địch thể giới. Tôi đã làm việc cùng những cái tên rất giỏi, có những sở trường khác nhau. Tôi biết cách để khắc chế họ.

Dù vậy, tôi không thể lên chuyên cho tới khi 18 tuổi. Vì thế, năm 17 tuổi, tôi phải dừng việc tập luyện và trở thành một nhân viên trực điện thoại. Tôi cố gắng tiết kiệm tiền để theo đuổi đam mệ.

Đó là quãng thời gian tồi tệ với tôi, cảm giác như bị trầm cảm vậy. Nhưng rồi cũng qua. Tôi lên chuyên ngay khi đủ tuổi và ở trận đấu đầu tiên, tôi đã bỏ túi 1.000 USD - bao gồm 500 USD cho việc thượng đài và 500 USD cho chiến thắng.

Với khoản này, tôi có thể trả tiền tập và thuê HLV. Tôi cũng đưa cho mẹ một ít trước khi đút túi phần còn lại. Sau quãng thời gian tích góp, khoản tiết kiệm của tôi chỉ còn 1.400 USD. Tôi không có thêm khoản thu nhập nào.

Tôi làm mọi việc để có thêm tiền, những thứ tôi chẳng tự hào tí nào. Đừng hiểu nhầm, tôi không làm gì trái đạo đức hết. Nhưng tôi đã làm các công việc mà bản thân không mong muốn, như làm thợ xây, lau thảm và ngủ trong xe.

Với nhiều người, điều đó không tệ cho lắm. Họ có thể nghĩ rằng ít ra tôi cũng có việc. Nhưng tôi đã suy nghĩ rất nhiều trong giai đoạn ấy, tôi biết mình cần phải quyết tâm hơn, nỗ lực hơn để theo đuổi đam mê.

Tâm sự võ sĩ: Jorge Masvidal (Phần 2) - Không có gì là dễ dàng - Ảnh 4.

Nhiều lúc, tôi chẳng có gì để ăn. Bạn biết đấy, nghề của tôi là phải cắt cân. Vậy mà tôi chẳng có gì để ăn nhưng vẫn phải tập luyện và thi đấu.

Giờ nhìn lại, giai đoạn ấy trui rèn cho tôi một tâm lý vững vàng. Nó giúp tôi có thêm sự can trường, điều rất cần thiết khi thượng đài. Nhều người đã bỏ cuộc giữa chừng. Trong phòng tập của tôi, có nhiều người tài năng, tố chất tốt, đủ sức tiến xa. Nhưng đoán xem, họ không đủ mạnh mẽ để bước tiếp.

Khi xe bị hỏng, họ không muốn đi xe đạp hoặc bắt xe bus. Họ không muốn bẽ mặt trước bạn bè khi nhờ đi chung. Họ cũng không chấp nhận ngủ trên ghế. Tôi thì chẳng quan tâm đến mấy chuyện đó.

Ngay cả hiện tại, bạn sẽ thấy tôi ở bãi chờ xe bus nếu trời đổ mưa. Nếu phải đi xe bus, tôi chẳng có vấn đề gì về chuyện đó.

Trong cuộc sống, tôi thậm chí còn can trường hơn. Trong từ điển của tôi, không xuất hiện từ "không".

https://sport5.vn/tam-su-vo-si-jorge-masvidal-phan-2-khong-co-gi-la-de-dang-20220303165055126.htm