Nước Anh thân mến,
Đây là một năm cực kỳ khó khăn. Tất cả mọi người trên đất nước này đã bị ảnh hưởng trực tiếp bởi cách ly và mất mát vì dịch bệnh. Nhưng nhờ đó mà chúng ta cũng được thấy vô số tấm gương anh dũng và hy sinh vì tổ quốc. Dịch bệnh này đã cho chúng ta một nhận thức mới mẻ hơn về sự mong manh của cuộc sống và những gì thực sự quan trọng.
Khi bạn nghĩ về một kế hoạch lớn, có lẽ bóng đá dường như không quá quan trọng. Điều tôi muốn nói hôm nay cũng vậy, nó lớn hơn nhiều so với phạm trù bóng đá.
Khi người Anh bước vào mùa hè này, tôi biết rằng sẽ có rất nhiều cảm xúc gắn liền với Euro và ĐTQG Anh. Tôi không hy vọng những lời nói này có thể lan truyền đến cả đất nước, nhưng tôi muốn chia sẻ một vài điều với các bạn trước khi Tam sư bắt đầu cuộc hành trình.
Có một điều tôi luôn nói với các cầu thủ trước mỗi trận đấu của đội tuyển Anh và lặp lại điều đó bằng cả trái tim mình: "Một khi bước ra ngoài đó, trong chiếc áo này, các cậu sẽ có cơ hội tạo ra những khoảnh khắc mà mọi người nhớ mãi. Các cậu sẽ là một phần tồn tại trong tâm thức của rất nhiều người trên đất nước chúng ta".
Chúng ta đã thấy điều đó trong suốt chiến dịch tại Nga năm 2018, với những bữa tiệc đường phố và từng giọt bia được tung lên không trung để ăn mừng. Khi tuyển Anh thi đấu, không phải chỉ có vài nghìn hoặc thậm chí vài triệu người xem. Các cầu thủ đang đại diện cho hơn 50 triệu người dân Anh.
Các bạn nhớ luôn khắc ghi nơi bạn đã xem các trận đấu của đội tuyển Anh, với ai và bản thân mình là ai vào thời điểm đó.
Trận đấu đầu tiên của đội tuyển Anh mà tôi thực sự ghi nhớ dấu ấn đậm nét là ở World Cup 1982, khi mới 11 tuổi. Đó là kỳ World Cup đầu tiên mà đội tuyển Anh vượt qua vòng loại và tôi như bị ám ảnh bởi điều đó. Tôi đã dán sẵn một tấm áp phích trên tường, sẵn sàng điền vào mọi kết quả, mọi cầu thủ ghi bàn và mọi chi tiết có thể.
Tôi vội vã từ trường về nhà trong trận ra quân của tuyển Anh trước Pháp để xem Bryan Robson ghi bàn chỉ sau 27 giây! Chứng kiến điều đó với tư cách là một fan hâm mộ của MU, với người hùng thuở nhỏ là Robson... Nói sao nhỉ, tôi như bị cuốn hút bởi trận đấu.
Cuối năm đó, tôi được xem Luther Blissett lập hat-trick trong chiến thắng 9-0 trước Luxembourg. Nhiều người có thể lãng quên trận đấu ấy, nhưng đối với tôi nó thực sự luôn ở trong tâm trí. Mỗi trận đấu, dù là đối đầu với ai đi chăng nữa, đều có khả năng tạo ra một kỷ niệm khó phai mờ cho một fan tuyển Anh ở đâu đó.
Tại sao chúng ta lại quan tâm đến vậy?
Giống như những kỷ niệm khi dõi theo tuyển Anh, mọi người đều có một ý tưởng khác nhau về ý nghĩa thực sự của tiếng Anh. Đó là ý nghĩa về sự tự hào.
Đối với cá nhân tôi, ý thức về bản sắc, giá trị gắn chặt với gia đình và đặc biệt là ông ngoại tôi. Ông là một người yêu nước mãnh liệt và là một quân nhân hào hoa, từng phục vụ trong Thế chiến thứ hai.
Khái niệm về việc đại diện cho "Nữ hoàng và đất nước" luôn quan trọng đối với tôi. Khi lớn lên, những thứ như Đại lễ Kim cương và đám cưới của hoàng gia đã ảnh hưởng sâu sắc đến tôi.
Cũng giống ông ngoại, tôi luôn có niềm yêu thích với quân đội và nghĩa vụ làm rạng danh đất nước, mặc dù hậu quả từ những thất bại của tôi khi đại diện cho nước Anh sẽ không bao giờ ở cùng tầm vóc như ông ấy. Các giá trị của ông đã thấm nhuần trong tôi từ khi còn nhỏ và tôi không thể không nghĩ đến ông, khi xếp hàng hát quốc ca trước khi khoác lên mình chiếc áo của ĐTQG lần đầu tiên.
Niềm tin của tôi là mọi người dân nước Anh đều có sự tự hào đó, bao gồm cả những cầu thủ dưới sân. Đôi khi, mọi người đã quên rằng giá trị của tự hào có ý nghĩa to lớn như thế nào với các cầu thủ.
Trước khi trở thành cầu thủ, họ cũng là những NHM cuồng nhiệt. Đó là nơi mọi thứ bắt đầu. Nó bắt đầu từ những đứa trẻ ngồi trước TV, với tấm áp phích treo tường và các cầu thủ ưa thích.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng ta hiện đang ở trong một thời đại khác hẳn, nơi mà NHM không còn dễ tiếp cận với các cầu thủ như trước đây nữa. Họ không thể đi cùng một chuyến xe buýt về nhà sau các trận đấu, hoặc gặp nhau ở quán rượu để uống và phân tích.
Tuy nhiên, bất chấp mọi thay đổi của bóng đá hiện đại, điều không thể nghi ngờ về thế hệ tuyển thủ Anh hiện tại là niềm tự hào của họ khi đại diện cho đất nước này.
Có rất nhiều ý kiến cho rằng một số cầu thủ không hề biết ý nghĩa của việc chơi cho đội tuyển Anh hoặc họ không quan tâm đến điều đó. Tôi sẽ nói ngay, đây là một câu chuyện sai sự thật.
Bạn không cần phải đào sâu để nhận ra điều đó. Chỉ cần xem những gì tôi nhìn thấy khi một học sinh dưới 15 tuổi đến sân St. George's Park lần đầu tiên hoặc khi một cầu thủ có thâm niên đến sân tập trong lần triệu tập đầu tiên tại ĐTQG. Niềm tự hào đối với họ, gia đình và cộng đồng ở quê nhà là rất lớn.
Để được một lần khoác áo đội tuyển Anh là hành trình vô cùng khó khăn, bất kể xuất thân hay hoàn cảnh của bạn như thế nào. Từ trước đến nay, chỉ có khoảng 1.200 cầu thủ đại diện cho nước Anh ở cấp độ cao nhất của bóng đá nam.
Đó là một đặc ân sâu sắc. Đừng quên, nhiều cầu thủ trong hàng ngũ tuyển Anh khởi nghiệp tại các câu lạc bộ nhỏ địa phương như Barnsley, MK Dons và Sheffield United. Xuất thân của họ rất khiêm tốn, nhưng giờ đây đã được xem là tinh anh của ĐTQG. Nếu họ không có niềm tự hào dân tộc, cơ hội ấy sẽ không bao giờ xuất hiện.
Các tuyển thủ cũng là hình mẫu cho xã hội. Ngoài giới hạn của sân cỏ, chúng ta phải nhận ra tác động của họ đối với xã hội. Chúng ta phải cho họ sự tự tin để đứng lên vì đồng đội và những điều thật sự quan trọng đối với tư cách một con người.
Tôi chưa bao giờ nghĩ chúng ta chỉ nên gắn bó với bóng đá. Tôi biết tiếng nói của mình có trọng lượng. Không phải vì tôi là ai mà vì vị trí mà tôi đang nắm giữ. Ở nhà, tôi có thể ở dưới cả bọn trẻ. Nhưng bên ngoài, tôi là HLV trưởng của đội tuyển quốc gia Anh. Tôi có trách nhiệm với cộng đồng, trong việc sử dụng tiếng nói của mình và các tuyển thủ cũng vậy.
Họ có nhiệm vụ nói với công chúng về các vấn đề như bình đẳng và phân biệt chủng tộc. Các cầu thủ hoàn toàn có thể sử dụng sức mạnh tiếng nói của mình để giúp đưa các cuộc tranh luận lên bàn cân, nâng cao nhận thức và giáo dục cho xã hội.
Nhờ các phương tiện truyền thông xã hội, những tuyển thủ giờ đây sở hữu một nền tảng và công cụ tích cực theo nhiều cách. Trên thực tế, tôi có cảm giác như thế hệ tuyển thủ Anh này gần gũi với cổ động viên hơn. Bất chấp sự phân cực mà chúng ta đã thấy trong xã hội, những chàng trai này có cùng suy nghĩ với bạn trong nhiều vấn đề.
Có những lúc bản năng làm cha mẹ của tôi bùng phát. Suy cho cùng, tôi nghĩ bản thân đã đủ trưởng thành để trở thành một người cha của hầu hết học trò. Tôi thấy các cầu thủ lướt điện thoại ngay sau tiếng còi mãn cuộc và tự hỏi liệu đó có phải một ý tưởng đặc biệt hay không? Đọc các bình luận mắng chửi trên Twitter hoặc Instagram sẽ không bao giờ giúp ích cho màn trình diễn trên sân.
Có những rủi ro thực sự đối với cầu thủ của chúng tôi ở trên MXH và tôi luôn muốn bảo vệ họ. Tuy nhiên, tôi sẽ không bao giờ đặt ra các quy định về cách thức hoặc thời điểm họ được phép sử dụng tài khoản của mình trong khi lên tuyển Anh.
Tôi tin tưởng các cầu thủ và biết họ đủ trưởng thành để đưa ra quyết định của riêng mình, làm những gì phù hợp với sức khỏe tinh thần và tiếp tục trở thành động lực cho nhiều người bởi chúng ta vẫn đang nỗ lực vì một xã hội tốt hơn.
Tôi biết, 18 tháng qua đã tạo thêm áp lực cho mọi người. Việc NHM vào sân sau những tháng phải xem bóng đá qua tivi hay trên mạng trông có vẻ mạo hiểm nhưng tôi hoàn toàn có thể hiểu được.
Tuy nhiên, có những điều tôi sẽ không bao giờ hiểu nổi. Tại sao họ lại gắn thẻ ai đó vào một cuộc trò chuyện về phân biệt chủng tộc? Tại sao lại xúc phạm ai đó vì điều gì đó vô lý như màu da của họ?
Thật không may cho những người này bởi tôi tin rằng họ đang ở bên thua cuộc. Rõ ràng chúng ta đang hướng tới một xã hội đầy lòng khoan dung và tôi biết các chàng trai của tôi sẽ đóng góp một phần lớn vào điều đó.
Bất kể cách bạn được giáo dục và quan niệm chính trị, chúng ta rõ ràng là một quốc gia đáng tự hào so với quy mô và dân số khi đã đóng góp rất nhiều cho nghệ thuật, khoa học và thể thao. Chúng ta có một bản sắc đặc biệt và đó vẫn là một động lực mạnh mẽ.
Nói một cách hài hước, tôi thấy cùng một thứ tiếng Anh được thể hiện bởi những NHM phản đối Super League. Chúng tôi là những người suy nghĩ độc lập và có quyền lên tiếng về những vấn đề quan trọng đối với bản thân mình. Chúng tôi rất tự hào về điều đó.
Tất nhiên, khả năng của tôi và các cầu thủ sẽ chỉ được đánh giá thông qua chiến thắng trong các trận đấu. Chỉ một đội có thể vô địch Euro. Chúng tôi chưa bao giờ làm được điều đó trước đây và thật sự ai trong đội cũng rất quyết tâm có lần đầu tiên.
Nhưng thực tế, kết quả chỉ là một phần nhỏ. Khi đội tuyển Anh thi đấu, các cầu thủ hướng tới nhiều điều hơn.
Cách chúng tôi ứng xử trong và ngoài sân cỏ, gắn kết mọi người lại với nhau, truyền cảm hứng cùng sự đoàn kết, tạo ra những kỷ niệm kéo dài sau 90 phút. Đó mới là những thứ kéo dài sau cả mùa hè và thậm chí là mãi mãi.
Tôi nghĩ về những đứa trẻ sẽ xem bóng đá trong mùa hè này, điền vào tấm áp phích treo tường đầu tiên của chúng. Cho dù điều gì xảy ra, tôi chỉ hy vọng rằng cha mẹ, giáo viên và HLV các CLB trẻ sẽ quay sang nhìn chúng và nói: "Nhìn này, đây là cách để đại diện cho quốc gia. Nước Anh là thế".
Nếu chúng ta làm được điều đó, đó sẽ là một mùa hè đáng tự hào.
Trân trọng,
Gareth Southgate.
Bạn nên quan tâm