Philippines tìm kiếm ở sân Panaad một sự chở che. Tại đó, các cầu thủ của Sven-Goran Eriksson có được sự yên bình giữa rừng bạch đàn âm u và phấn khích đến từ những người hâm mộ bóng đá cuồng nhiệt nhất nước. Đồng thời, họ cũng tin rằng một Panaad bí hiểm đủ để nhấn chìm các vị khách đến từ Việt Nam.
Panaad cổ quái thật, từ lối vào bê tông lổn nhổn đá sỏi tới các vạt cây rậm rạp, mặt cỏ lầy lội và tiếng gió rít trên những ngọn bạch đàn. Nhưng những chàng trai trẻ của HLV Park Hang-seo không hề cô đơn.
Nổi lên giữa các mảng màu xanh xám là hai màu vàng đỏ thân thương, ở áo, cờ, mũ và băng đô. Hơn một vạn khán giả Philippines bỗng trở nên lạc lõng và xa lạ. Panaad nhanh chóng bị các CĐV Việt Nam chiếm lĩnh. Trong suốt 90 phút, tiếng hô "Việt Nam vô địch" được lặp đi lặp lại, dõng dạc và hùng tráng, để các cầu thủ cảm thấy như ở nhà.
Và quả thực đội quân của HLV Park Hang-seo đã biến Panaad thành sân nhà, đồng thời kết liễu Philippines bằng chính thứ vũ khí của họ: bóng dài.
Đó là phút 12, Đoàn Văn Hậu phất một đường chuyền từ giữa sân, rót trái bóng xuống phía dưới hàng thủ chủ nhà. Ở đó, Anh Đức đã băng xuống và đánh đầu đưa bóng vào lưới trong sự ngỡ ngàng của các hậu vệ cũng như thủ môn Philippines.
Chứng kiến từ đằng xa, hẳn khoảnh khắc đó sẽ khiến HLV Eriksson hồi tưởng về những năm tháng dẫn dắt tuyển Anh, với những đường chuyền dài từ David Beckham hay Frank Lampard hướng đến cái đầu của Emile Heskey.
Cuộc sống thật kỳ lạ. Bằng cách nào đó Eriksson lại lạc tới đây, trong một sân vận động hoang tàn và dẫn dắt Philippines. Và đội bóng ấy, mặc dù phù hợp nhất Đông Nam Á để chơi thứ bóng đá Anglo-Saxon, lại bị đánh bại bởi chính phong cách ấy.
Ngạc nhiên hơn, Philippines hầu như không thể đối phó. Những bóng áo đỏ luôn áp sát nhanh để bẻ gãy mọi ý đồ lên bóng khi còn mới manh nha, và khi có bóng, di chuyển theo cách mà đối thủ bất lực để nắm bắt.
Ví dụ như phút 48, trong khi các cầu thủ Philippines mải chú ý tới hành động của Trọng Hoàng thì Văn Đức đã lẻn xuống dưới. Lại một cú phất dài. Nhưng lần này, Văn Đức có đủ thời gian và không gian để khống chế, sau đó điềm tĩnh dứt điểm qua hai chân thủ môn Falkesgaard.
Trở lại với quá khứ của Eriksson ở tuyển Anh, khi nói tới Heskey người ta lập tức nhớ đến Michael Owen. Trong một sự trùng hợp, Văn Đức cũng cao 1m73, tương tự cựu tiền đạo Tam sư. Chỉ có điều cầu thủ của Sông Lam Nghệ An xuất thân là một tiền vệ phải. Nhưng khi đóng vai trò tiền đạo cánh, anh vẫn làm rất tốt bởi trí thông minh trong di chuyển và sự nhạy cảm với tình huống.
Trong một đánh giá công bằng, đây không phải trận đấu đặc biệt hay của Việt Nam. Rất nhiều lần các học trò của HLV Park Hang-seo mất tập trung và để lộ khá nhiều khoảng trống ở hai cánh. Một lần như vậy, Philippines đã có bàn gỡ hòa 1-1. Chúng ta cũng có thể thắng với tỷ số cách biệt hơn nếu các cơ hội được Hà Đức Chinh và Công Phượng tận dụng triệt để.
Tuy nhiên xét trên khía cạnh chiến thuật và kết quả, mọi thứ rất hoàn hảo. Một số người đã nghĩ nhiều về Eriksson và sự tiến bộ trông thấy của tuyển Philippines, nhưng té ra sự lo lắng đó là không cần thiết.
HLV Park Hang-seo thua Eriksson về danh tiếng, nhưng ông vượt trội về cách tiếp cận linh hoạt, phù hợp với mọi đối thủ và rất giỏi khai thác điểm yếu đối phương. Với tuyển Việt Nam, hai từ "sợ hãi" không tồn tại trong tâm trí. Trong mọi lúc, các cầu thủ vẫn chơi như họ thường chơi, với một tinh thần tự do, lòng nhiệt huyết và ý chí quyết thắng.
Còn người hâm mộ, ở Vientiane, Hà Nội, Yangon hay bây giờ là Panaad, luôn có mặt để thổi bùng ngọn lửa đam mê, truyền cảm hứng cho các chàng trai của họ. Khi tiếng còi tan trận vang lên, những người Philippines đã ra về, để lộ ra những mảng ghế màu vàng trống trải, CĐV đến từ đất nước hình chữ S vẫn say sưa hét lên "Việt Nam vô địch" và vỗ tay, hòa nhịp với các cầu thủ phía dưới. Trong giây phút, tất cả, bao gồm cả triệu con tim ở nhà, đã hòa làm một.
Tại Panaad, lệ đã rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của một nữ CĐV vì xúc động. Đừng khóc cô gái. Chúng ta vẫn còn chặng đường dài phía trước. Và hãy để dành nó cho đêm đăng quang, được không?