Ông Park không cần phải giấu bài. Thật ra ở bảng đấu này và ở cả giải đấu này, các đối thủ cũng chẳng còn lạ lẫm gì nhau. Câu chuyện chỉ xoay quanh vấn đề làm thế nào để đạt kết quả tốt nhất mà vẫn giữ được lực lượng sung mãn nhất, cho đến tận cuối chặng đường.
Chặng đường thì rất dài, mật độ càng về cuối vòng bảng càng dày đặc, trung bình sau mỗi trận thầy trò ông Park chỉ được nghỉ một ngày. Độ khó của "game" thì tăng dần lên, và đạt đỉnh ở lượt cuối cùng, khi U22 Việt Nam đụng U22 Thái Lan.
Bởi vậy, ra quân gặp U22 Brunei, ông thầy Hàn Quốc có lý do chính đáng để cho các trụ cột nghỉ ngơi thêm. Quang Hải, Văn Hậu, Hùng Dũng – những người phải vắt sức cho đội tuyển được cất hoàn toàn. Trọng Hoàng, Tiến Linh được sử dụng ở phần cuối trận – giống như một sự bắt nhịp nhẹ nhàng cho các vị trí tấn công. Chỉ có Trọng Hùng, Hoàng Đức là những tuyển thủ quốc gia rất ít hoặc không phải thi đấu – là đá chính ở trận mở màn SEA Games.
Nhìn chung, U22 Brunei quá yếu để có thể đánh giá về mặt chuyên môn. Bản thân ông Park cũng không mừng rỡ vì chiến thắng 6-0. Có chăng, ông hài lòng khi cả đội đạt được chỉ tiêu 3 điểm với một hiệu số tạm yên tâm, và một số cá nhân giải quyết được khâu tâm lý cho mình.
Đấy là Hà Đức Chinh, tiền đạo cả mùa V.League vừa rồi phải sống chung với những lời chỉ trích cay nghiệt của HLV ở CLB, lên tuyển thì cũng không đạt phong độ như mong đợi. Nhưng anh chỉ cần có 9 phút, đúng bằng số in trên áo của mình để khai thông cơn khát, và rời sân với một hat-trick. BTC thì thống kê như vậy, nhưng nếu tính chi li thì Đức Chinh có thể là tác giả của 4 bàn.
Đấy là Trọng Hùng, cầu thủ chơi rất xông xáo trên hàng công nhưng vô duyên trong hầu hết thời gian của trận đấu. Chỉ đến những phút cuối, pha solo của anh mới mang lại bàn thắng, sự tưởng thưởng xứng đáng cho những gì cầu thủ CLB Thanh Hoá góp vào lối chơi chung.
Đấy là Việt Hưng, cũng ghi một bàn thắng khá dễ dàng nhưng gây ấn tượng hơn bởi những đường kiến tạo tốt cho đồng đội. Việt Hưng vốn đã không phải là vị trí "bấp bênh" trong mọi lựa chọn của ông Park, màn trình diễn này càng khẳng định vai trò của anh ngay cả khi các tiền vệ tuyển quốc gia xuất hiện.
Nếu có chút ưu phiền thì đó hẳn là chấn thương không đáng có của Tấn Sinh – cầu thủ đã được quy hoạch là một trong ba trung vệ. Và nhìn một cách tổng thể thì các đường phối hợp của U22 Việt Nam chưa thật mềm mại, chính xác, dù tình hình có cải thiện từ khi Trọng Hoàng vào sân đá tiền vệ tấn công lệch phải.
Nói cho cùng, mặt sân cỏ nhân tạo vẫn là thách thức với các đội dựa nhiều vào kiểm soát bóng và chuyền bóng. Thêm nữa, U22 Brunei phòng thủ khá quyết liệt nên cũng khiến các bài tấn công của U22 Việt Nam gặp khó khăn. Nhưng ông Park thì chẳng bận tâm về chuyện đó, bây giờ còn ai háo hức những đối thủ quá yếu, thắng những trận quá to để rồi khi gặp chướng ngại thực sự thì lúng túng, hoặc là gục ngã?
Chúng ta vẫn cần thêm thời gian để làm quen với độ nảy của mặt sân, và quan trọng là lắp ghép thêm vào đội hình những quân bài chính. Trận đấu với Lào sau đây 3 ngày sẽ phần nào phác hoạ thêm hình hài của những người đến SEA Games để lấy vàng.
Lịch thi đấu môn bóng đá nam của U22 Việt Nam tại SEA Games 2019
Bạn nên quan tâm