UFC đã trải qua một chặng đường dài để trở thành giải đấu võ thuật hàng đầu thế giới với giá trị ước tính hơn 10 tỉ USD. Để đạt được thành công ngày hôm nay, Ultimate Fighting Championship đã phải tự làm mới bản thân, thay đổi rất nhiều trong suốt 29 năm qua.
Giải đấu này từng bị chỉ trích vì độ bạo lực ngay tại nước Mỹ vốn cởi mở. Sự kiện đầu tiên UFC 1 diễn ra tại nhà thi đấu McNichols Sports Arena tại thành phố Denver, bang Colorado năm 1993 và được quảng bá là không luật lệ, không giới hạn (thực tế vẫn cấm cắn, tấn công hạ bộ...)
Các võ sĩ sẽ đại diện cho 1 hệ phái và tham gia thi đấu với võ phục của hệ phái đó. Trận đấu đầu tiên trong lịch sử UFC diễn ra giữa Teila Tuli, 1 võ sĩ Sumo đến từ Hawaii và võ sĩ Savate (quyền Pháp) đến từ Hà Lan Gerard Gordeau.
Đây là cặp đấu lệch hạng cân khi Tuli nặng đến 185kg còn Gordeau chỉ nặng 95kg. Sau tiếng kẻng khai cuộc chỉ 20 giây, Tuli lao đến thực hiện đòn húc đặc trưng của Sumo. Tuy nhiên, điều anh nhận về là 1 cú đấm phản đòn.
Gordeau tận dụng cơ hội lao đến tung cú đá bồi khiến Tuli không thể tiếp tục thi đấu, trọng tài ngay lập tức cho dừng cuộc tỉ thí. UFC ngày nay sẽ không thể nào xuất hiện 1 tình huống như vậy, bởi đòn đá vào đầu đối phương nằm sàn đã bị cấm.
Ở UFC 5, 2 huyền thoại Ken Shamrock và Roy Gracie quần thảo nhau trong nửa giờ đồng hồ. Hai con người đấm và húc đầu nhau liên tục khiến khán giả la ó và phản đối.
Ở UFC 2, các đòn đánh vào hạ bộ thậm chí không bị cấm. Chính sự "không giới hạn" này khiến giải đấu lọt vào tầm ngắm của các nhà làm luật. Năm 1996, cố nghị sĩ John McCain cảm thấy rùng mình sau khi xem 1 đoạn băng của UFC.
Ông gọi đó là "những trận đá gà" và gửi thư đến chính quyền của 50 bang kêu gọi cấm tiệt giải đấu này. 36 bang đã đồng ý, trong đó có thị trường béo bở bậc nhất – New York.
Tình thế này đặt UFC vào thế phải thay đổi hoặc sụp đổ. Uỷ viên Jeff Blatnick và trọng tài John McCarthy dẫn đầu cuộc vận động Uỷ ban thể thao Liên bang. Cùng với nhà môi giới Joe Silva, họ cùng nhau xây dựng các quy định chặt chẽ để có được sự phê duyệt của Uỷ ban.
Nhiều điều luật vẫn tồn tại đến ngày nay, đa số là các quy định về đòn đánh. Các đòn húc đầu, đòn chỏ vào sau gáy, đá vào mặt võ sĩ dưới sàn,… bị cấm hoàn toàn.
Số lượng điều luật phát triển từ 3 lên đến 30. Tuy vậy, 1 số vẫn còn gây khó khăn cho công tác trọng tài. Ví dụ như luật cấm móc mắt, với việc sử dụng găng thi đấu chừa ngón, các chấn thương mắt vẫn có thể xảy ra, nhưng các võ sĩ cần ngón tay để thực hiện các đòn khoá.
Hay các đòn chỏ từ trên xuống mặt và đầu theo trục dọc cũng bị cấm, nhưng đòn chỏ nói chung thì không. Quyết định đòn đánh có hợp lệ hay không nằm ở trọng tài trong các tình huống 50-50.
Các đòn vào hạ bộ bị cấm, nhưng vẫn có thể xuất hiện khi các đòn đá và lên gối tầm trung và thấp lệch mục tiêu. Các võ sĩ sau khi bị phạm lỗi sẽ có 5 phút để ổn định.
Luật cấm các đòn lên gối vào đầu khi nằm sàn và quy định 1 võ sĩ nằm sàn khi họ có 3 điểm tiếp xúc với mặt sàn. Đây là kẽ hở để các võ sĩ đang ôm siết đặt 1 tay xuống sàn để tránh bị lên gối vào đầu.
Các đòn đánh sau đầu đôi khi chỉ khác biệt các đòn tạt bên 1 khoảng cách rất nhỏ.
Một bước tiến lớn khác đó là sự ra đời của bộ Luật võ thuật tổng hợp thống nhất của Uỷ ban kiểm soát thể thao bang New Jersey vào năm 2001. Lần đầu tiên có 1 bộ luật thống nhất, chi tiết và chặt chẽ mà các bang có thể áp dụng để quản lý bộ môn MMA.
Tất nhiên, độ đẫm máu không hề suy giảm, nhưng UFC đã trở nên thể thao hơn so với thuở sơ khai. Đây chính là tiền đề để giải đấu trở thành 1 trong những thương hiệu thể thao phát triển nhanh nhất thế kỷ 21.