Tôi trưởng thành hơn sau cú ngã năm 2017
- 10 năm trước, Văn Quyết bất đắc dĩ phải rời đội bóng yêu thích Thể Công và gia nhập Hà Nội T&T (nay là Hà Nội FC). Đây dường như là bước ngoặt lớn đầu sự nghiệp của anh?
Văn Quyết: Tôi rất bất ngờ vào thời điểm ấy. Mọi thứ thay đổi rất nhanh. Khi biết Thể Công giải thể, tôi và các cầu thủ khác đều phải suy nghĩ không biết đến một môi trường mới thì thế nào. Sau đó, tôi biết mình được sang Hà Nội T&T, đội vô địch V.League 2010. Thế nhưng, Hà Nội còn một đội nữa ở hạng Nhất (Mua lại Viettel) gọi là đội 2. Ban đầu, tôi nghĩ mình chỉ đá ở đội 2 thôi.
Cuối cùng, tôi được lên đội 1, cũng suy nghĩ nhiều rồi tự nhủ kệ chứ, cứ đá thôi. Lúc đấy, tôi đá bóng hồn nhiên nhưng tự tin. Thứ nhất, tôi từng là đội trưởng U19 Việt Nam. Tôi cũng đá Giải hạng Nhất năm 2010, trở thành cầu thủ nội ghi bàn nhiều nhất giải. Tôi nghĩ là cầu thủ trẻ lên thì điều đầu tiên chỉ cần nhiệt huyết thôi, làm sao tính toán, kinh nghiệm được.
- Ngay mùa đầu tiên đá cho đội đương kim vô địch, anh đã được thi đấu 25/26 trận. Điều ấy có khiến anh bất ngờ?
Tôi nghĩ việc gặp được HLV Phan Thanh Hùng là điều may mắn. Thầy thích lối chơi của tôi nên tin tưởng và trao cơ hội. Tôi nghĩ mình nắm bắt được cơ hội. Tôi được đá ngay trong trận mở màn mùa giải khi Hà Nội tranh Siêu cúp quốc gia với SLNA và thắng trên chấm luân lưu. Đó là bước ngoặt đầu tiên, bước đệm để phấn đấu cho sau này.
- Kể từ ngày anh gia nhập, Hà Nội FC chưa từng rời khỏi top 3 V.League trong 10 năm liên tiếp, một kỷ lục. Anh nghĩ sao về điều này?
Tôi về Hà Nội FC đến bây giờ là tròn 11 năm, chưa bao giờ đội rời khỏi top 3 V.League, thậm chí là top 2 nếu không bị mất chức vô địch năm 2017. Bản thân tôi nghĩ câu chuyện sự nghiệp mình nằm nhiều ở năm đấy.
Về Hà Nội FC, tôi nghĩ không chỉ thế hệ hiện tại mà thế hệ sau cũng cần ghi nhớ rằng đội có một ông bầu tốt. Vì sao tôi phát biểu như thế?
Bầu Hiển là người nhiệt huyết, truyền tải tình yêu bóng đá, trách nhiệm và bảo vệ cầu thủ mọi lúc. Cầu thủ nhìn vào người đứng đầu để phấn đấu. Đặc biệt, bấu Hiển luôn ghi nhận việc làm tốt của cầu thủ. Tôi nghĩ Hà Nội FC duy trì được đến hôm nay là nhờ bầu Hiển. Bao nhiêu thế hệ cầu thủ ổn định từ kinh tế đến cuộc sống, không một lời điều tiếng gì. Bầu Hiển chỉ cho đi và không bao giờ nhận lại.
Quan trọng nhất là bầu Hiển không bao giờ can thiệp vào chuyên môn, sau trận mới nhắc nhở và nhắc nhở là trên tư cách một khán giả. Bầu Hiển luôn nói đang góp ý như một khán giả ví dụ muốn đá máu hơn, nhanh hơn, quyết tâm hơn, khát vọng hơn. Ông muốn khán giả đến sân, cầu thủ đá vì khán giả còn thắng thua phụ thuộc vào nhiều yếu tố.
- Tại sao anh lại nhắc đến năm 2017 mà không phải một năm nào khác?
Vòng 25 V.League 2017, tôi ghi bàn quyết định giúp Hà Nội FC thắng Quảng Nam 1-0, thắng đối thủ chính ở cuộc đua vô địch nên giải toả hết. Hà Nội FC dẫn đầu bảng, chỉ cần thắng tối thiểu Than Quảng Ninh ở vòng cuối là vô địch.
Thế nhưng, tôi va chạm với Nghiêm Xuân Tú. Tôi bị Tú đụng trước nhưng mình nóng tính, mình đánh lại anh ấy. Nhiều người nói tôi dở hơi, tại sao lại làm như thế, sao không nghĩ cho bản thân. Tôi có thể lựa chọn một phương án an toàn không thi đấu nhưng đấy không phải tính cách của tôi. Với tôi, tập thể luôn được lên trên hết.
Tôi nghĩ năm đấy mình có một mùa giải xuất sắc, tiếc rằng tình huống đó xảy ra và mất hết các danh hiệu cá nhân. Nhìn lại, tôi nghĩ mình có thể giành được rất nhiều thứ nếu không đá trận ấy.
Tôi coi đó là một tại nạn nghề nghiệp. Tôi không làm hại ai nhưng người ảnh hưởng nhiều nhất lại chính là mình. Cú ngã năm 2017 khiến tôi trưởng thành hơn.
Tôi muốn phá kỷ lục của anh Công Vinh
- Văn Quyết nghĩ sao về lối chơi của mình hiện tại. Nó khác gì so với những năm đầu đến Hà Nội FC?
Khi tôi là cầu thủ trẻ còn đội 1 có những anh lớn, lớn cả về chuyên môn, tư cách và cách quản lý trên sân. Tôi chỉ biết nhiệt huyết, bứt phá và cố gắng tạo đột biến. Tôi nghĩ đó không phải lúc mình phải đá nhanh hay chậm thế nào.
Bạn có thể xem lại tư liệu của tôi những năm 2011, 2012. Khi ấy tôi đã là vua phá lưới nội, bứt phá và ghi nhiều bàn thắng đẹp. Lúc ấy, tôi cũng được chọn là cầu thủ trẻ xuất sắc nhất V.League. Tôi chỉ biết ra sân là chạy, là xuyên phá, là làm đủ mọi thứ. Những đàn anh như Cris (cựu trung vệ Cristiano), anh Minh (cựu tiền vệ Nguyễn Hồng Minh) nói tôi nên chạy thế này, thế kia còn việc kiểm soát trận đấu là của các anh ấy, giống như tôi bây giờ.
Kinh nghiệm của tôi là như thế. Tôi nghĩ cầu thủ trẻ bây giờ cũng nên như vậy, giữ được sự ngẫu hứng, không cần nghĩ ngợi nhiều và chơi thật nhiệt huyết. Họ có thể nghĩ chơi cho đội 1 là vinh dự rồi còn việc quản lý, kiểm soát trên sân là của các anh lớn nhiều kinh nghiệm.
- Anh cũng đưa ra những lời khuyên này với Quang Hải, Hùng Dũng hồi mới lên đội 1 Hà Nội FC chứ?
Tôi may mắn gặp được những người anh tốt. Tốt ở đây trước tiên là không đưa mình vào chỗ xấu đã. Anh em chơi với nhau tình cảm, trên sân luôn có sự giúp đỡ. Với các em, tôi cũng như vậy. Sau buổi tập, tôi thường xuyên ngồi nói chuyện với các em, chia sẻ nên đá thế này thế kia.
Quan trọng là mình nhắc thế nào thì cũng để giúp đội giành được chiến thắng. Mình nhắc các em mà đội cứ thua thì đương nhiên tụi trẻ nghĩ là nhắc sai. Tôi nghĩ đến nay đội bóng vẫn đang thành công, các em trưởng thành có bóng vàng, bóng bạc thì bản thân mình thấy lời khuyên dành cho các em cũng có hiệu quả.
- Vậy có khi nào chính các đàn em cũng có lời khuyên dành cho anh không?
Tôi may mắn được đá với các anh lớn, các em qua nhiều thế hệ. Tôi thần tượng nhiều. Ai cũng có điểm mạnh để mình học hỏi. Tôi học từ anh Lương (Phạm Thành Lương), anh Vinh (Lê Công Vinh), Hải (Nguyễn Quang Hải),… Quan trọng nhất là mình đá hiệu quả hơn.
Tôi nghĩ bóng đá là thông số. Tôi không phải tiền vệ mà là tiền đạo nên tính hiệu quả cùng sự ổn định phải cao. Tôi luôn nghĩ mình phải phá các kỷ lục. Bây giờ tôi đang là cầu thủ Việt Nam ghi bàn nhiều nhất ở AFC Cup (23 bàn), tiếp đến tôi muốn phá kỷ lục cầu thủ nội ghi bàn nhiều nhất ở V.League của anh Lê Công Vinh (116 bàn).
Văn Quyết đang có 86 bàn tại V.League, đứng thứ 3 trong danh sách cầu thủ Việt Nam ghi nhiều bàn nhất giải. Xếp trên anh lần lượt là Anh Đức (106 bàn) và Công Vinh (116 bàn).
Tôi sống để người khác xem mình, không xem người khác sống
- Sự nghiệp của Văn Quyết rơi đúng vào thời điểm bóng đá Việt Nam có nhiều vấn đề, thành tích đội tuyển tụt dốc. Anh cảm nhận thế nào về giai đoạn này?
Tôi không để ý nhiều đến nền bóng đá hay đội tuyển đang thế nào. Tôi chỉ nghĩ đến việc được ra sân chơi bóng, được người khác tin tưởng. Tôi xác định đá bóng là trên hết chứ cứ nghĩ nền bóng đá mình không tốt, đội tuyển chưa tốt thì khó đá lắm. Bản thân mình chưa làm tốt thì đội bóng tốt sao được. Tôi chưa bao giờ suy nghĩ đất nước mình yếu, đội tuyển mình yếu,… Tôi nghĩ đấy không phải việc của mình, việc của tôi là làm sao đá thật tốt trên sân cỏ.
- Anh có cảm thấy khó khăn chơi cho đội tuyển quốc gia khó khăn hơn khi chơi cho Hà Nội FC?
Bóng đá có áp lực. Tôi khẳng định là tất cả các thời tôi lên đội tuyển đều được HLV tin tưởng 100%. Tôi chỉ nghĩ kỳ vọng lớn thì thất bại cũng nhiều thôi. Một điều tiếc nuối khác là mọi người thường chỉ nhìn vào một vài cá nhân thay vì cả tập thể.
Tôi cảm ơn thầy Hùng (HLV Phan Thanh Hùng), thầy Miura (Toshiya Miura), thầy Thắng (Nguyễn Hữu Thắng) đã tin tưởng và giúp tôi làm tốt nhiệm vụ. Còn chuyện với HLV Park Hang-seo, mọi người có thể thấy tôi làm cũng tốt. Tôi kết hợp tốt với một U23 Việt Nam lừng lẫy để đi đá ASIAD cùng Anh Đức, Hùng Dũng. Đến AFF Cup, tôi mất phong độ vì một chấn thương ở chân.
Đó là việc hết sức bình thường. Việc tôi không đá còn các đồng đội toả sáng là điều bình thường. Tôi được chú ý có thể do tôi cũng được đề cao nhưng tập thể luôn phải đặt lên trên hết. Việc tôi dự bị cũng làm áp lực lên thầy Park. Quyết không đá, người khác đá và đội vẫn toả sáng. Tôi là đội trưởng ở đằng sau cố gắng vun đắp và khi đội có thành tích thì tôi mừng chứ.
Quan điểm của tôi là cấp độ nào cũng phải vì tập thể, giúp tập thể có thành tích thì mới hạnh phúc, đừng nghĩ không được đá là bất thường. Tôi có thể không được gọi lên tuyển nhưng khi phong độ tôi tốt, tôi sẽ quay lại thôi.
- Đó là một trong rất nhiều lần anh phải đối mặt với áp lực từ dư luận. Anh đã vượt qua những khó khăn ấy ra sao?
Với cầu thủ, chuyện áp lực dư luận là bình thường. Tôi không biết tại sao mọi người thích nhận xét về ai đó. Tôi không như vậy. Tôi thích nghĩ về cái mạnh của người này để kết hợp với người kia. Việc khán giả yêu cầu thủ này, ghét cầu thủ kia không phải chuyện lạ. Nghề nào cũng có yêu, có ghét. Tôi quan niệm sống để người khác xem mình chứ không xem người khác sống thế nào.
Người ta ghét tôi vì yếu tố liên quan đến bóng đá, tôi nghĩ tôi cần cảm ơn họ vì đã quan tâm đến mình. Tôi cảm ơn vì mọi người quan tâm để tôi có thêm động lực toả sáng.
Tôi sống theo cách của mình, ra sân chơi bóng, không lấy gì của ai, không hại ai trên sân hay ngoài đời. Tôi cũng không nghĩ mình là siêu sao, chỉ làm những điều bình thường sao cho có ích.
Dĩ nhiên, mọi người nghĩ ngôi sao bóng đá Việt Nam phải có hình ảnh đẹp để giúp ích cho xã hội nhưng nếu mình chưa tốt với bản thân mình thì làm sao tốt cho xã hội được. Dù được yêu hay ghét, được quan tâm hay không thì bản thân tôi vẫn phải duy trì sự ổn định. Nếu tôi dừng lại và xuống phong độ, người ghét tôi sẽ nghĩ họ đúng nên tôi phải bước tiếp.
Tôi thích ca từ trong bài "Con đường không tên" của ban nhạc Bức tường. Đừng quan trọng quá đích đến. Tôi vô địch giải này không phải đã xong mà phải vô địch giải khác nữa. Tôi cứ bước tiếp nhưng bước đi sao cho trôi, đừng bị mắc ở đâu đó. Mình đã nỗ lực hết mình thì không phải buồn. Mình buồn xong gia đình cũng buồn, mọi thứ cũng buồn theo.
Giành được danh hiệu cũng vậy. Như mọi người so sánh giữa Ronaldo và Messi. Tôi nghĩ ai xứng đáng hơn thì bầu cho người đó. Tôi yêu Messi nhưng vẫn bầu cho Ronaldo vì năm đó anh ta đá hay quá. Tôi nghĩ đó là sự tôn trọng tài năng lẫn nhau kể cả khi mình đã có người khác làm thần tượng. Nhiều người so sánh xem tôi có xứng đáng dành được danh hiệu này hay không. Tôi không nghĩ điều đó, tôi nghĩ mình phải làm gì tiếp theo để có được thêm danh hiệu.
- Cảm ơn Văn Quyết về cuộc phỏng vấn!
Ảnh: GN