Vào những ngày này, bóng đá là cái gì đó mang tính quốc gia. Bạn có thể thấy vào tối qua, bất cứ nơi nào và bất cứ ai, mối quan tâm duy nhất là bóng đá, là đội tuyển quốc gia.
Lẫn trong những người trẻ tuổi đang hô vang khẩu quyết "Việt Nam vô địch", còn có những người đủ già để từng trải qua 120 phút từ thiên đường rớt xuống vực thẳm. Ký ức vẫn còn sống động và khi bắt đầu trận đấu, họ cảm thấy lo lắng.
Đó là năm 2000, tại Tiger Cup, vào phút thi đấu chính thức cuối cùng, Vũ Công Tuyền ra chân rất nhanh ghi bàn thắng bằng vàng, giúp Việt Nam gỡ hòa 2-2 trước Indonesia. Không chỉ sân vận động Rajamangala, cả đất nước Việt Nam rung chuyển. Người hâm mộ như chết đi sống lại, để rồi bắt đầu mơ về một chiến thắng, sau đó là trận chung kết với Thái Lan.
19 năm sau thất bại tại Tiger Cup 2000, Việt Nam dễ dàng đánh bại Indonesia.
Nhưng, bạn biết đấy, không có chiến thắng nào hết. Vì "cuộc sống không vận hành như những gì ta muốn" và các nỗ lực là không đủ, Việt Nam đã thua bởi bàn thua ở phút cuối hiệp phụ 2. Những giọt nước mắt được nhìn thấy trên khóe mắt Công Tuyển, các đồng đội, và hàng triệu dân đất Việt…
19 năm là một quãng thời gian dài, để một thế hệ lớn lên và đội tuyển trưởng thành.
Tối thứ Ba đã không có những giọt nước mắt. Và những người trót âu lo chợt cảm thấy thẹn thùng. Việt Nam bây giờ là một đội tuyển rất khác, với thế hệ mới bản lĩnh, tài năng và đầy khao khát. Họ đã nhảy múa tại Bali, hòn đảo xinh đẹp với những bãi biển đầy nắng, nơi Indonesia tự hào không bao giờ thua Việt Nam.
Nếu như 19 năm trước, đội tuyển của chúng ta vật lộn để tìm bàn gỡ hòa chỉ để kéo dài thời gian đợi chờ thất bại thêm 20 phút, thì ở đây, các chàng trai của hiện tại ở một đẳng cấp rất xa so với Indonesia. Họ kiểm soát hoàn toàn thế trận và tự do lái trận đấu theo kịch bản mong muốn.
Các chàng trai của HLV Park Hang seo ở một đẳng cấp rất xa so với Indonesia.
Chưa bao giờ Việt Nam lại có một trận dễ dàng đến thế trước Indonesia. Họ sớm ghi bàn dẫn trước để khống chế trận đấu, rồi không khó có bàn thứ hai để chơi bóng với sự ung dung, trước khi ghi bàn thứ ba kết liễu đối thủ.
Thật ngạc nhiên khi Đỗ Hùng Dũng, dù vẫn được biết đến với khả năng hỗ trợ tấn công rất tốt, lại có thể xử lý mềm mại và đi bóng ngẫu hứng đến thế trong khu cấm địa Indonesia. Và Quế Ngọc Hải, đứng trên chấm phạt đền, đã không bị bất cứ sức ép nào, điềm nhiên "nhảy chân sáo" trước khi găm quả bóng vào mành lưới.
Hay phút 94, đội trưởng ĐT Việt Nam sẵn sàng nhường quyền đá phạt đền cho Hùng Dũng như một món quà dành tặng người đồng đội mới làm cha. Khoảnh khắc đó nói lên, kết quả không còn là vấn đề phải bận tâm, và mọi tính toán được gạt sang một bên, nhường chỗ cho tình đồng đội.
Nếu Hùng Dũng ghi bàn, đó là cái kết viên mãn. Nhưng như đã nói, kết quả không còn quá quan trọng. 3-0 là quá đủ, và màn trình diễn tại Bali, hang ổ của "những chú rồng Komodo" thực sự khiến người hâm mộ hả hê.
Quế Ngọc Hải đánh bại thủ môn Indonesia trên chấm phạt đền với phong cách "nhảy chân sáo' trứ danh.
Tự hào thay những chàng trai với ngôi sao vàng trên ngực áo. Họ đã trưởng thành và tiến rất xa so với những gì chúng ta hình dung.
19 năm trước, đội tuyển Việt Nam vẫn quanh quẩn với giấc mơ đăng quang Đông Nam Á. Còn lúc này đây, chúng ta đang chinh phục với mục tiêu ngông cuồng và vĩ đại hơn nhiều: World Cup.
Vẫn còn nhiều điều phải cải thiện, song tất cả đều biết các học trò của HLV Park Hang-seo sẽ tiến bộ mỗi ngay. Và chặng đường phía trước còn đầy chông gai, bởi ngay cả khi vượt qua Thái Lan và UAE là vòng loại thứ 3 với toàn thứ dữ, nhưng giống như những lần trước, Việt Nam có thể tạo ra những điều không thể.
Một khi các chàng trai lướt đi với bầu máu nóng và đôi chân tự do, họ sẽ còn khiến chúng ta phải trầm trồ.