Vào sân Mỹ Đình chưa chắc đã cần vé ở AFF Cup 2018.
Câu chuyện bên khán đài B
Gần giờ bắt đầu trận đấu giữa ĐT Việt Nam và Malaysia trên sân Mỹ Đình, vẫn còn rất đông người hâm mộ muốn cổ vũ cho các học trò của ông Park nhưng không thể có được tấm vé trong tay.
Các tay phe vé cũng nhận thấy rằng, tầm này mà không bán nốt chỉ có ôm hết nằm khóc. "1 triệu một cặp khán đài B, ai mua không, mua không?", một người đàn ông hét lớn trước đám đông đang tụ tập trước sân Mỹ Đình. Họ cũng phải tranh thủ bán nốt những tấm vé cuối cùng trước khi tiếng còi trong sân chính thức vang lên.
Vé chợ đen trên trời sát giờ cũng phải hạ xuống gần như kịch sàn. Tuy nhiên, đó không phải lựa chọn duy nhất cho những người hâm mộ muốn xem mà chưa có vé. Còn một cách khác, tốn ít tiền hơn, khổ sở hơn chút nhưng yên tâm chẳng bao giờ có rủi ro...
Những người vào sân không có vé, lách luật ngang nhiên trèo rào với sự hướng dẫn của nhân viên an ninh.
Ở một góc khác, chúng ta có thể nhìn thấy rõ hơn việc người hâm mộ đưa một thứ "quà" để cảm ơn nhân viên an ninh, sau đó "lách qua khe cửa hẹp" vào sân Mỹ Đình mà không cần vé xem trận đấu Việt Nam vs Malaysia.
Theo như nhiều "giai thoại" mà mọi người bàn nhau, ở Mỹ Đình có một cánh cổng mà dù không cần vé bạn cũng có thể dễ dàng vào sân xem ĐT thi đấu. Trong vai những sinh viên không đủ tiền mua vé chợ đen dù giá đã giảm, chúng tôi đi theo đường qua Bệnh viện Thể thao, dẫn thẳng đến cánh cổng phụ của sân Mỹ Đình.
Còn khoảng 45 phút trước giờ bóng lăn, chúng tôi gặp kha khá người "cùng chí hướng" ở đây. Nhưng cửa thì khóa, bảo vệ thì đứng chặn, tôi phân vân tự hỏi tin đồn kia liệu có phải sự thật? Vài người bắt đầu sốt ruột, họ tiến đến sát gần những người bảo vệ bên trong hỏi xem liệu có "cách khác" để vào mà không cần vé không? Họ nhận lại một cái lắc đầu. Có anh thanh niên chơi liều trèo rào cũng bị lùa ra ngay lập tức.
Đứng cạnh tôi, ông anh bán nước gần cổng chỉ cười khẩy, "Vào thế thì sao vào được, chúng mày muốn vào xem không?". Như bắt được vàng, chúng tôi giả bộ ngạc nhiên hỏi lại, giọng đầy lo lắng. Anh ta trấn an, "yên tâm, vào ngon, mấy trận làng nhàng giữa trận thả cửa vào hết. Còn trận hot thế này, có tiền là xong ngay".
Kể ra mới biết, mấy người bán rong ngoài này đều có móc nối với vài tay cò khác bên trong. Chỉ cần chi tiền cho họ là yên tâm được dẫn vào tận khán đài mà không phải lo bảo vệ hỏi thăm. Anh bán nước rút điện thoại, nói một hồi thì ở bên trong, một người đàn ông tiến về phía góc khuất của khuôn viên. Hai người trao đổi xong, anh ta quay về phía chúng tôi: "500.000 ba thằng, vào không?".
Giá rẻ như cho không, chẳng dại gì chúng tôi không đồng ý. Nhưng anh này cũng khờ, chuyện làm ăn bí mật mà nói ngay chốn đông người. Mấy người khác cũng để ý thấy, nhao nhao tiến về phía góc khuất người đàn ông đang đứng bên trong. Thỏa thuận giá vé xong xuôi, ông ta kêu mọi người trèo rào vào. Tuy nhiên, do quá đông người tranh nhau trèo vào một lúc, bảo vệ cổng phát hiện và lập tức chạy ra lùa.
Dù vậy, cũng có hai, ba người may mắn trèo vào nhanh và được người đàn ông kia dẫn đi. Đợi hoài chẳng thấy họ quay lại, tôi nghĩ họ trót lọt rồi.
Quay ra hỏi "anh, thế bao giờ đến lượt bọn em vào?", anh nói chúng tôi chờ thêm chút nữa. Nhưng chờ mãi chẳng thấy người đàn ông kia ra nữa, chúng tôi bắt đầu thấy hơi nản lòng. Dù vậy, trời không phụ "người có tâm".
Sau một thời gian chờ đợi, một người phụ nữ khoảng 40 tuổi xuất hiện. Bà ta hình như đang tức giận vì bị nẫng khách nên đến làm loạn lên. Vài người nghe thấy câu chuyện của bà ta lập tức ra hỏi có giúp họ vào được không?
Sau khi vào sân trót lọt thì mới thanh toán "tiền tươi".
"400.000/người, giá tốt đấy. Ai đi ra đằng này", bà ta chỉ tay về phía hàng rào xa xa khỏi tầm mắt của các bảo vệ đứng chốt cổng. Cái giá này thà ra thẳng cổng chính mua vé chợ đen có khi cũng vậy. Thế mà một tốp 3, 4 người lập tức đồng ý. Những người này được bà ta dắt ra phía góc khuất xa xa, ở đó đã có một người đàn ông đứng chờ sẵn. Họ trèo vào trót lọt mà không bị ai phát hiện.
Lát sau, bà ta quay lại. Chúng tôi ra giá 1 triệu cho 3 người. Lưỡng lự một hồi, người phụ nữ trung tuổi cũng dẫn chúng tôi về phía góc khuất kia. Ở bên trong, dĩ nhiên, có một người đàn ông đang chờ sẵn. "Vào bên trong rồi đưa tiền, trèo vào đi", gã giục chúng tôi.
Khi cả 3 đã trèo vào trót lọt. Ông ta đưa chúng tôi đi qua một con đường tối, men theo mép một bể nước bốc mùi - theo tôi đoán là nước thải. Ngách hẹp, chật, lại còn tối đen như mực, không cẩn thận là trượt chân ngay. Thế mà ông ta đi vèo vèo như Tôn Ngộ Không "cưỡi mây về gió". Chắc chuyện này diễn ra như cơm bữa.
Đi qua ngách tối đen, sân Mỹ Đình đã hiện ra trước mắt chúng tôi. "Lên đây, tao đèo, cả ba thằng luôn". Ông ta chỉ vào chiếc xe máy đã dựng sẵn trước đó từ bao giờ. Trên con đường ngắn ngủi tiến về phía khán đài B, chúng tôi hỏi chui vào như này liệu có sao không. Đáp lại, ông ta dõng dạc tuyên bố: "Tao làm cái này bao lâu rồi, yên tâm".
Chiếc xe đưa chúng tôi dừng ở phía sau khán đài B. Ở bên trên đã có một người đàn ông khác đứng đợi từ trước. Chúng tôi trả cho người đàn ông lái xe 1 triệu rồi ông ta chia lại cho người đứng phía bên trên. Sau đó, ba chúng tôi tiếp tục phải trổ tài leo trèo thêm lần nữa. Nhưng lần này, đập vào mắt là những bóng áo đen bảo vệ đã đứng sẵn.
Tuy nhiên, thấy bóng người đàn ông kia, họ lập tức tránh đường mà không hỏi han ba chúng tôi có vé hay không. Và như lời đã hứa ban đầu, chúng tôi được dẫn vào tận khán đài mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Chỉ có điều không có ghế ngồi bởi lúc ấy trận đầu đã bắt đầu được vài phút. Tôi cũng không chắc vào sớm hơn có lấy được ghế ngồi dù không cần mua vé không. Chỉ biết, có anh thanh niên tay cầm vé đứng trước mặt tôi cứ lẩm bẩm mãi: "Đã mua vé rồi mà vẫn phải đứng...".
Câu chuyện tại khán đài A
Một câu chuyện tương tự cũng diễn ra bên khán đài A. Tuy nhiên cách thức thanh toán lại khác hẳn. Sau khi vượt qua cửa soát vé và an ninh đầu tiên nhờ sự hướng dẫn của các tay cò, các cổ động viên này tới cửa soát vé tại sảnh sân vận động. Những người không có vé được cho xếp thành hàng bên cạnh một bờ tường liền kề với lan can cầu thang tại sảnh A.
Chỉ chờ những lúc thưa người và có tín hiệu của các nhân viên an ninh, các cổ động viên nhanh như sóc, bật nhảy rồi đu qua lan can để vào trong. Trước khi rời đi, những cổ động viên lách luật đó không quên quay lại dúi vào tay anh bảo vệ một thứ gì đó rồi hòa mình vào dòng người đang hối hả vào sân.
Khi quá sốt ruột thì cũng chẳng cần nhờ nhân viên an ninh làm gì. Ảnh được ghi lại tại khán đài A.
Theo chia sẻ của một CĐV vào sân theo đường ngách, họ mất 300.000 nghìn đồng để vào sân một cách trót lọt. Cửa một 200.000 đồng, cửa hai 100.000 đồng, đi đến đâu thanh toán đến đó. Đội ngũ giám sát tại cửa vào cũng làm ngơ trước thực trạng này. Không xếp hàng bon chen mua vé, không cần bỏ ra tiền triệu họ vẫn được vào sân, lại còn có đặc quyền thích ngồi đâu thì ngồi, chẳng may đến muộn thì đành chấp nhận đứng nhưng tất nhiên là vẫn "sướng".
Đã có một vài người hâm mộ chứng kiến sự việc đó diễn ra. Tất nhiên, chẳng ai muốn lên tiếng, bởi trong đầu họ lúc ấy chỉ có ý nghĩ đi thật nhanh vào sân để tận hưởng bầu không khí tuyệt vời của một trận cầu đầy hấp dẫn chuẩn bị diễn ra. Thậm chí, khi trận đấu sắp bắt đầu, có một vài người vì quá sốt ruột đã giúp nhau tự trèo tường đi vào một cách ồ ạt, chẳng cần để ý đến lực lượng an ninh tại sân.
Trước trận đấu, có rất nhiều người đặt ra câu hỏi "Làm thế nào để mua được vé?". Họ đã xếp hàng gần 12 tiếng, chèn ép, xô đẩy thậm chí là đối mặt với những tay bảo kê đáng sợ để có được tấm vé quý giá.
Thế nhưng, bây giờ, chúng ta có thể biết được thêm 1 cách vào SVĐ Mỹ Đình mà chưa chắc đã phải mua vé!