Chúng ta đã sống trong nỗi thất vọng của AFF Cup 2010, sự tủi hổ của 2012, cay đắng 2014 và hy vọng của 2016.
Chúng ta đã không ngừng mơ về một ngày Việt Nam lại trở thành vua của Đông Nam Á, được khắc tên trên chiếc Cúp Vàng cũng như trong lịch sử.
Và rồi ngày vinh quang đã đến, sau một thập kỷ. Trong những giọt nước mắt của người Malaysia, các chàng trai áo đỏ, sung sướng và phấn khích, nâng cao chiếc Cúp AFF Cup. Họ, những ngôi sao vốn đã tỏa ra thứ ánh sáng chói lọi, dưới muôn vàn mảnh pháo trang kim nay lại, lấp lánh và lung linh hơn.
Một thế hệ tuyệt vời đã được sinh ra, để làm cả đất nước tự hào.
"Việt Nam, vẻ đẹp tiềm ẩn"
Có một thời gian, slogan của ngành du lịch là "Việt Nam, vẻ đẹp tiềm ẩn". Trong lần đầu tiên được giới thiệu vào năm 2006, khẩu hiệu này đã vấp phải rất nhiều lời chỉ trích, rằng tại sao lại là "tiềm ẩn", và rằng nó quá tối nghĩa, hoặc thể hiện sự tự ti.
Thật ra thì "tiềm ẩn" không hề sai, bởi thực tế đã chứng minh, có rất nhiều danh thắng chưa được khai phá. Ví dụ như Sơn Đoòng ở Quảng Bình, hang động tự nhiên lớn nhất thế giới, phải đến năm 2009 mới được công bố bởi Hiệp hội Hang động Hoàng gia Anh.
Nó cũng giống như trong bóng đá, các cầu thủ Việt thường được biết đến là kỹ thuật, khéo léo và thông minh, nhưng tại sao vẫn không thể vươn tầm châu lục, thậm chí còn trầy trật ở "ao làng" Đông Nam Á?
Tất cả chỉ vì hai chữ "tiềm ẩn". Chúng ta như Sơn Đoòng im lìm đợi các nhà thám hiểm, hay nàng công chúa ngủ trong rừng chờ một chàng hoàng tử đến đánh thức.
Và sau một thời gian dài, "hoàng tử" cũng đến. Không trẻ trung và đẹp trai như trong truyện cổ tích. Mà là một ông lão 59 tuổi có tên Park Hang-seo, với cặp kính trắng, cái đầu hói cùng cặp môi lúc nào cũng mím chặt.
Thế nhưng chính vị chiến lược gia ở tuổi cận lục tuần ấy lại nhào nặn nên một tuyển Việt Nam hoàn toàn mới, tự tin, bản lĩnh, đầy tham vọng chinh phục và đủ khả năng chinh phục.
Cùng với HLV Park Hang-seo, chúng ta được lạc vào một thế giới đầy mộng ảo với những giây phút thăng hoa tột đỉnh, hạnh phúc tột đỉnh ở VCK U23 châu Á, ASIAD rồi bây giờ là AFF Cup.
Đây là một Việt Nam khác
Trong suốt chiến dịch AFF Cup 2018, tuyển Việt Nam luôn ra sân với tâm thế của những nhà vô địch. Họ chơi để chiến thắng.
Trong nhiều năm, tuyển Việt Nam luôn có vấn đề trong việc đối phó với áp lực. Các tuyển thủ luôn căng thẳng. Sau đó, gục ngã vào những thời điểm không ai ngờ tới.
Nhưng đây là một Việt Nam khác. Các tuyển thủ của chúng ta đã tạo nên những màn trình diễn tuyệt hay ở Panaad, ở Bukit Jalil, không chỉ chống trả ngoan cường mà còn gieo rắc nỗi sợ hãi cho đối thủ. Tại Mỹ Đình, vốn chứng kiến rất nhiều nỗi đau quá khứ nay hóa thành thánh địa, mang đến nụ cười rạng rỡ, với những tiếng gầm cuộn lên trong niềm vui chiến thắng.
Lý do vì các học trò của HLV Park Hang-seo tin vào bản thân, và biết có thể làm được những gì. Lần đầu tiên họ vào sân để tận hưởng và thỏa sức phô diễn tài năng.
Bạn đã thấy những pha đi bóng táo bạo của Quang Hải, Văn Đức hay Công Phượng theo cái cách hiếm khi được nhìn thấy ở cầu thủ Việt. Bạn đã thấy cú dứt điểm quyết đoán của Phạm Đức Huy vào lưới Malaysia, hay của Văn Đức trước Campuchia, hoặc như khi Anh Đức, ở tuổi 33, tung cú volley tuyệt đỉnh trong đêm chung kết lượt về gợi nhớ đến siêu phẩm của Zinedine Zidane năm 2003. Chúng ta có thể tự tin gọi đó là đẳng cấp, thứ mà tuyển Việt Nam luôn tìm kiếm bấy lâu.
Và, bạn cũng đã thấy, Quang Hải có thể làm mọi thứ, từ đi bóng, kiến tạo đến dứt điểm; Trọng Hoàng thủ cũng hay mà công cũng giỏi; Anh Đức sẵn sàng trở thành một hậu vệ để thực hiện cú tắc bóng cừ khôi; Duy Mạnh, vốn là một tiền vệ, nay vô cùng chắc chắn ở vị trí trung vệ lệch phải; Quế Ngọc Hải chơi như một chuyên gia kiến tạo lùi sâu; Đình Trọng điềm tĩnh khó tin ở tuổi 21; Công Phượng hiệu quả hơn và Văn Lâm luôn sẵn sàng cho những pha cứu thua xuất thần.
Chưa bao giờ người ta chứng kiến tất cả những điều tuyệt vời đó, cho đến khi HLV Park Hang-seo xuất hiện.
Làm chủ bản thân, làm chủ vận mệnh
Rốt cuộc, HLV Park Hang-seo đã làm thế nào vậy?
Không gì cả, như ông nói, ngoại trừ việc phát huy năng lực tiềm ẩn trong mỗi cầu thủ.
Cũng những con người từng được sử dụng bởi Nguyễn Hữu Thắng, Toshiya Miura, thậm chí là Falko Goetz hay Alfred Riedl, nay tiến bộ và trưởng thành vượt bậc. Cùng với chiến lược gia người Hàn Quốc, các cầu thủ khai phá những phẩm chất tuyệt vời mà chính họ cũng chưa nhận ra, đồng thời khuếch đại chúng lên mức tối đa.
Nhà hiền triết người Hy Lạp Socrates từng nói, "tôi không thể dạy ai điều gì, mà chỉ có thể khiến họ suy nghĩ", và "để tìm thấy chính mình, hãy biết cách suy nghĩ độc lập".
HLV Park Hang-seo cũng vậy. Ông không coi bóng đá là môn thể thao của sức mạnh, mà là sự kết hợp giữa kỹ năng và trí tuệ. Vì vậy, các cầu thủ luôn phải tư duy không ngừng, và họ biết phải làm gì để tốt nhất cho bản thân và đội bóng.
Và, họ cũng được khuyến khích phát huy cái tôi, bởi HLV Park Hang-seo tin các học trò vốn đã rất thông minh. Kết quả là họ có thể tự mình tìm ra hướng giải quyết cho các tình huống cụ thể, sau đó đưa ra quyết định tức thì và chính xác trong trận đấu.
Khi đã làm chủ bản thân, họ cũng đồng thời làm chủ vận mệnh.
Malaysia rất mạnh mẽ và sở hữu tinh thần chiến đấu ngoan cường, nhưng không thể ngăn cản đoàn quân Việt Nam tiến tới ngôi vương. Đơn giản vì chúng ta còn mạnh mẽ hơn, ý chiến chiến đấu còn ngoan cường hơn.
Một kỷ nguyên mới đã mở ra
Vào năm 2012, "Việt Nam, vẻ đẹp tiềm ẩn" cùng biểu tượng nụ sen e ấp đã được thay thế bởi "Việt Nam, vẻ đẹp bất tận" và đóa sen hé nở, đánh dấu một giai đoạn phát triển mới của du lịch Việt Nam.
Bây giờ đội tuyển của chúng ta cũng vậy, sau khi sức mạnh tiềm ẩn được khai phá. Vượt qua giới hạn bản thân, họ không còn sợ hãi, tiến về phía trước với sức mạnh, bản lĩnh và trái tim đầy khát khao. Đó là một đội tuyển đầy tham vọng, sẵn sàng chiến đấu cho tham vọng và tự tin nắm bắt vận mệnh lịch sử.
Lần đầu tiên, tuyển Việt Nam đã chơi như họ có thể. Và dạy chúng ta bài học về khả năng khám phá bản thân cùng nỗ lực không ngừng để vượt qua giới hạn. Họ cũng dạy chúng ta, rằng chỉ cần một ước mơ, một niềm tin mãnh liệt để kiên định theo đuổi, không gì là không thể.
Cảm ơn HLV Park Hang-seo. Cảm ơn 23 chàng trai áo đỏ. Họ đã tạo ra một tháng tuyệt vời, với đam mê, cảm xúc bùng nổ và nhiệt huyết trào sôi, để 95 triệu con tim cùng chung nhịp đập, cả nước Việt kết lại thành một khối. Lòng yêu nước, tinh thần và niềm tự hào dân tộc chưa khi nào được cảm nhận rõ ràng đến thế.
Thời đại e ấp đã qua. Đã đến lúc đóa sen Việt Nam nở bung, tỏa hương và phô trương vẻ quyến rũ. Trong ngày vinh quang tột đỉnh, một kỷ nguyên mới đã mở ra với bóng đá trên dải đất hình chữ S.