Đó là một buổi chiều điên rồ và không thể nào quên, vào năm 2012.
Thủ môn Joe Hart của Man City bắt đầu nghĩ đến việc chuyển sang chơi cricket bởi không thể chịu đựng nổi nỗi đau đánh rơi chức vô địch Premier League. Khi ấy QPR đang dẫn trước 2-1, và đồng đội của anh, Gareth Barry cũng rơi vào tâm trạng tuyệt vọng.
"Thế là xong", Barry nghĩ. Sau đó ngước lên trời và thấy một chiếc trực thăng cất cánh. Phải chăng nó mang chiếc Cúp đến sân The Light của Sunderland, với các cầu thủ MU đang chờ sẵn?
Trên khán đài Etihad, cựu Chủ tịch Man City, Francis Lee, ngồi với cậu con trai. Nó đang khóc. Ông cố gắng dỗ dành, nói rằng đôi khi trong bóng đá mọi thứ không đi theo kế hoạch. Việc duy nhất là chấp nhận.
Nhưng bên dưới, Man City không chấp nhận. Họ vẫn đang chiến đấu. Sau khi Edin Dzeko gỡ hòa 2-2, phút bù giờ, 93 phút 20 giây, Sergio Aguero lao như một mũi tên vào khu cấm địa. Một cú sút, một bàn thắng, và hàng vạn khán giả vỡ òa trong sung sướng.
Từ hố sâu tuyệt vọng, Man City ngạo nghễ trên đỉnh nước Anh lần đầu tiên sau 40 năm. Và trong khoảnh khắc phấn khích tột độ ấy, nửa xanh thành Manchester biết rằng một thời đại mới đã mở ra. Những ngày tăm tối biến mất, bây giờ là thời của chiến thắng, của danh hiệu, của những giấc mơ ngông cuồng nhất.
Không ai có thể lãng quên giây phút lịch sử ấy. Nhưng đề phòng thời gian có thể làm nó mờ đi, Man City đặt tên cho sảnh chính trong khu phức hợp Etihad là 93:20. Trên bức tường lớn, bên cạnh hình ảnh tiền đạo người Argentina lột áo ăn mừng bàn thắng là dòng chữ nhắc lại tiếng thét của BLV Martin Tyler: Aguero, được kéo dài bởi 20 chữ O.
Aguero, người hùng chiều hôm đó, cũng sẽ được bất tử hóa với dự án dựng tượng đang được triển khai của Man City. Ngôi sao người Argentina sẽ cùng Vincent Kompany và David Silva tạo thành Chúa ba ngôi án ngữ trước sân vận động Etihad. Ngoài bàn thắng vào lưới QPR, anh còn ghi 256 bàn thắng để trở thành chân sút vĩ đại nhất lịch sử The Citizens.
Tuy nhiên, Aguero không thể gắn bó với Man City mãi mãi. Những cầu thủ làm nên chiến thắng trước QPR cách đây 9 năm đều đã rời đi. Bây giờ đến lượt El Kun, sau khi ban lãnh đạo đội bóng xác nhận sẽ không có hợp đồng gia hạn nào được ký.
Đó là kết thúc được báo trước, bởi Aguero đã vật lộn với chấn thương suốt mùa này và chỉ xuất hiện trong 14 trận ở mọi đấu trường. Ở lần ra sân gần nhất gặp M’gladbach, tiền đạo 32 tuổi than thở rằng không nhận được các đường chuyền từ đồng đội. Không ai hắt hủi El Kun, mà bởi Man City đã tiến quá nhanh và anh không thể theo kịp.
Đội bóng của Pep Guardiola đã thích ứng quá nhanh khi tiền đạo tốt nhất bị chấn thương. Bây giờ họ theo cách khác, năng động, linh hoạt và mang tính tập thể hơn. Đồng thời, cũng có rất nhiều nguồn cung cấp bàn thắng, từ những tiền vệ như Ilkay Guendogan, tiền đạo Gabriel Jesus hay cả các hậu vệ như John Stones.
Để chuẩn bị cho tương lai, Man City cũng đang liên hệ với Alf-Inge, người đã khoác áo CLB đầu những năm 2000 và là cha của Erling Haaland. Nếu thất bại, Harry Kane cũng là một lựa chọn không tồi. Chỉ trong vài năm, Kane đã ghi được 160 bàn ở Premier League, chỉ kém 20 bàn so với El Kun.
Một kỷ nguyên kết thúc để mở ra kỷ nguyên khác. Man City sẽ giành thêm nhiều danh hiệu dưới sự dẫn dắt của Guardiola và đưa người hâm mộ The Citizens vào những khoảnh khắc thăng hoa. Nhưng có một điều chắc chắn, không gì có thể sánh được cảm xúc ở Etihad năm 2012, khi đồng hồ chuyển đến phút 93:20.
"Ngay khi Aguero có bóng, tôi biết anh ta sẽ ghi bàn. Mọi thứ diễn ra quá nhanh để tôi không có thời gian chuẩn bị từ ngữ thích hợp, nhưng đủ dài để hít vào phổi lượng một hơi đủ dài cho tiếng hét Aguerooooooooooooooooooooo!", BLV Martin Tyler nhớ lại.